Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 49



- Chờ một chút, Tiểu Đoạn, rất cảm ơn công tác của cậu, tôi muốn nói một câu, tôi rất hài lòng về công tác của cậu.
Triệu Quốc Đống gọi đối phương lại, thái độ vừa bình tĩnh mà vẫn rất tự nhiên:
- Không nên có ý nghĩ gì khác, tôi nghĩ thời gian chúng ta làm việc chung với nhau còn dài, tôi hi vọng quan hệ giữa chúng ta không đơn giản chỉ là cấp trên cấp dưới mà có thể thiết lập thành đồng nghiệp, bằng hữu, tôi rất thích không khí công tác như vậy.

Đoạn Tự Lập liếc nhìn Triệu Quốc Đống một cái thật sâu, do dự một lúc giống như đang cân nhắc hàm nghĩa chân thật trong lời nói của Triệu Quốc Đống, cuối cùng mới khẽ gật đầu:
- Tôi cũng rất mong đợi có thể ở bên ngài học thêm được nhiều điều.

Triệu Quốc Đống nở nụ cười, lắc đầu không nói gì thêm.
- Được rồi, lát nữa có một cô gái họ Trình từ công ty trách nhiệm hữu hạn điện ảnh Niết Bàn tới đây, cậu hãy mời cô ấy đến phòng làm việc của tôi nhé.

- Tôi rõ rồi.
Đoạn Tự Lập gật đầu một cái rồi lặng lẽ rời đi.

Đây là một người trẻ tuổi không tồi, tự tôn tự trọng, biết nắm giữ chừng mực rất tốt, không giống như những tên trẻ tuổi ngông cuồng tự đại, luôn làm ra vẻ khác. Biểu hiện của Đoạn Tự Lập rất hợp với khẩu vị của Triệu Quốc Đống.

****************

Chiếc lưỡi nhỏ dài thơm tho được Triệu Quốc Đống nhiệt tình liếm mút không ngừng, nhịp hít thở nặng nề cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều giống như ngọn lửa đang thiêu đốt chút lý trí cuối cùng của Triệu Quốc Đống, động tác của mình hiện tại đã có phần càn rỡ rồi, nơi này không phải là khách sạn cũng không phải là nơi nghỉ dưỡng mà là phòng làm việc.

Mất một hồi lâu Triệu Quốc Đống mới cố nén nhịn cơn dày vò trong nội tâm, rút được chân ra khỏi cơn bể tình, hắn khẽ nâng khuôn mặt Trình Nhược Lâm lên, quan sát đánh giá lúc lâu rồi thở dài một hơi và bỏ tay ra.

- Làm sao vậy?
Trình Nhược Lâm rất thỏa mãn lấy chiếc kính nhỏ từ trong ví ra đeo lên rồi lại lấy một chiếc giấy ẩm lau lau vết son môi trên mặt Triệu Quốc Đống cho đến khi sạch bóng rồi mới bình tĩnh ngồi xuống ghế salon.

- Không có gì, mọi người đều nói thành phố Côn Châu giống như một khu vườn thực vật tràn trề sức sống nhưng đối với anh mà nói thì lại giống như một sa mạc tình cảm, ngay cả một ốc đảo cũng không thấy.
Triệu Quốc Đống cũng sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi ngồi xuống đối diện với Trình Nhược Lâm.

Trình Nhược Lâm bật cười khúc khích, có thể nói là mỗi cái liếc mắt, mỉm cười cũng sinh ra trăm ngàn vẻ kiều mị. Triệu Quốc Đống thấy vậy cũng không tránh khỏi ngây ngốc, đã lâu không gặp rồi, Trình Nhược Lâm vốn dĩ phong tình kiều diễm tựa hồ cũng toát ra vẻ ung dung quý khí, lăn lộn trên thương trường trong một thời gian dài đã dưỡng thành cái ý vị quyền quý kiêu ngạo, khiến cho mỗi một động tác của cô không còn giống như một cô gái ngây thơ mới bước chân vào thương trường như hồi xưa nữa.

Thấy đôi mắt ngẩn ngơ như mất hồn của Triệu Quốc Đống khiến trong lòng Trình Nhược Lâm rất thích, ít nhất thì sức cuốn hút của mình trong mắt tình lang chưa hề giảm đi chút nào, đối với bất cứ người phụ nữ nào thì đây đều là sự an ủi không thể tốt hơn.

- Quốc Đống, ở Côn Châu anh cô đơn tịch mịch như vậy ư?
Trình Nhược Lâm liếc nhìn đầy quyến rũ khiến tâm hỏa của Triệu Quốc Đống lại tán loạn.

- Cô đơn thì chắc chắn rồi nhưng tịch mịch thì phải chờ xem mới nói được, bên này chuyện nhiều, chưa quen thuộc tình hình. Anh làm trưởng ban tổ chức cán bộ, phải lần lượt chạy tới toàn bộ 16 thành thị trong tỉnh, em tính xem, anh mới tới được hơn 3 tháng, 16 thành thị trong tỉnh ngoại trừ Côn Châu thì 15 nơi còn lại anh cũng phải chạy tới một lần, không dám nói cúc cung tận tụy cho tới cuối cùng nhưng ít nhất cũng coi như là dốc sức làm đúng không?

Triệu Quốc Đống cảm giác mình cuối cùng cũng tìm được một đối tượng để thổ lộ hết rồi.

Trình Nhược Lâm không giống như Lưu Nhược Đồng luôn có một tầng ngăn cách mỏng khó nói rõ với mình, mặc dù là ở những vấn đề lớn thì Lưu Nhược Đồng là trợ thủ đáng tin cậy và tỉnh táo nhất đối với mình nhưng ở những chuyện vụn vặt thì Triệu Quốc Đống lại phát hiện ra mình không ngờ lại không biết nên mở miệng như thế nào khi đối mặt với Lưu Nhược Đồng.

Có lẽ là từ trong tiềm thức mình không muốn đem việc này nói cho Lưu Nhược Đồng, đây là một loại phản ứng của tiềm thức, mà những tình tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống, công việc này thì lại là những điều có thể chứng minh quan hệ song phương nhất. Triệu Quốc Đống sau khi ngẫm nghĩ mới cảm thấy được những điều này hình như mình chỉ có thể thổ lộ hết thảy với Trình Nhược Lâm cùng với La Băng, có lẽ còn có Cù Vận Bạch mà không có trở ngại nào hết.

- Chẳng trách em cảm thấy anh hình như đen gầy đi nhiều, anh phải chú ý sức khỏe, đừng có để vất vả quá, cẩn thận lại hại tới bản thân đó.
Nhìn gương mặt ngăm đen của Triệu Quốc Đống, Trình Nhược Lâm nói với giọng đau lòng xen lẫn oán giận:
- Tình hình cũng không phải ngày một ngày hai là có thể quen thuộc, anh đến Điền Nam cũng không phải nửa năm, một năm, công việc cứ triển khai từ từ là được, đừng để tới khi chưa nắm được công việc mà sức khỏe thì đã suy sụp trước.

- Không đến mức ấy, em nghĩ xương cốt anh lại kém như vậy sao? Có phải là cảm thấy anh rám nắng đúng không? Đó là bởi vì anh mới từ Tâm Giang và Đức Khánh về, bên đó mặt trời quá gắt, tia tử ngoại mạnh quá, phơi nắng nhiều cũng có lợi cho sức khỏe mà.
Triệu Quốc Đống vỗ vỗ ngực ra điều cơ thể mình vẫn cường tráng rắn chắc như trước kia.

- Ồ? Anh tới bên Tây Bắc sao? Nghe nói phong cảnh bên đó rất đẹp, có một người trong công ty tới đó từ tháng tư vừa mới trở về, kể về phong cnảh bên đó tới mức ba hoa chích chòe, khiến mọi người trong công ty định tới đó nghỉ hè một lần cho biết, cảm nhận được phong tình thiên nhiên chỉ riêng bên đó xem sao.
Trình Nhược Lâm nghe thấy Triệu Quốc Đống nói mới từ bên Tam Giang về nên nói đầy hứng khởi:
- Bên đó thực sự có đẹp như vậy hay không? Cái tên ở đơn vị bọn em kia vì mải ham chơi nên đánh mất máy camera do đó khi về chỉ có miêu tả miệng, anh đi chuyến này chẳng lẽ không chụp tấm ảnh nào hay sao?

- Nhược Lâm, đây là anh đi điều tra nghiên cứu công tác, ảnh chụp cũng có không ít nhưng chủ yếu đều chụp công việc. Nếu em muốn xem ảnh phong cảnh thì đích thực không có tấm nào cả, cho dù có thì sợ là cũng không thỏa mãn được yêu cầu của em.
Triệu Quốc Đống cười lắc đầu:
- Nếu em thực sự khao khát thì tại sao không tự mình tới đó xem? Phong cảnh tự nhiên nơi đó mỹ lệ vô cùng, tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của em, em đi một chuyến thì chắc chắn sẽ thấy không uổng phí.

- Quốc Đống, anh đừng nói nữa kẻo khiến em động tâm mất, thời gian này em cũng không bận lắm, em thật muốn đi xem một lần.
Trình Nhược Lâm chợt động tâm:
- Anh có thời gian không?
Triệu Quốc Đống khẽ cười khổ:
- Nhược Lâm, em thử nghĩ xem?

Trình Nhược Lâm khẽ mỉm cười lắc đầu:
- Quốc Đống, anh càng lúc càng lên cao nhưng càng ngày lại càng không tự do, đây là chuyện tốt hay là bi ai đây?

- Có được có mất, chẳng ai đánh giá được.
Vẻ mặt Triệu Quốc Đống cũng hiện lên sự cô đơn, nói với giọng bùi ngùi:
- Có đôi khi cảm thấy mất đi một ít cũng đáng nhưng lại có đôi lúc lại thấy hết thảy chẳng có bao ý nghĩa, con người chính là động vật tình cảm, mỗi thời mỗi khắc rất khó dùng ý nghĩ để đánh giá.

Trình Nhược Lâm rơi vào trầm mặc, con đường làm quan của Triệu Quốc Đống càng lúc càng cao khiến cho khoảng cách với các cô càng ngày càng xa vậy, bất kể là cô hay La Băng đều cảm thấy điều này.

Lúc trước còn ở An Nguyên thì chưa cảm nhận được điều này, một tháng tổng cộng hắn cũng trở về được vài lần, tình chàng ý thiếp, chăm sóc nhau triền miên, chung quy vẫn có thể làm cho người ta có cảm giác niệm tưởng. Nhưng từ sau khi tới Nội Mông Cổ thì bất kể là Trình Nhược Lâm hay La Băng đều nhận thấy rõ điều này. Từ An Nguyên đến Điền Nam mới hơn 3 tháng trời mà Triệu Quốc Đống chỉ về An Đô được 3 lần, mà hầu hết đều chỉ ở một đêm rồi đi, Trình Nhược Lâm biết được điều này cũng là từ chỗ La Băng.

Khoảng cách sinh mỹ cảnh nhưng cũng sẽ khiến tình cảm trở nên lạnh nhạt, điều này rất hiện thực.

Kể từ khi Triệu Quốc Đống đến Nội Mông Cổ thì đây là lần đầu tiên Trình Nhược Lâm gặp Triệu Quốc Đống, hơn ba tháng trời, điều này trước kia quả thực không thể tưởng tưởng tới nhưng bây giờ thì lại có chiều hướng bình thường hóa, chẳng lẽ mỗi một ước mơ khởi đầu thì hạnh phúc nhưng kết thúc đều u ám, thất sắc sao?

- Quốc Đống, cuộc sống có phải vừa thực tế vừa tàn khốc như vậy hay không? Khiến cho những thứ tốt đẹp mà chúng ta tưởng như nắm chắc lại biến thành nhưng bông hoa không thể nắm được?
Trên mặt Trình Nhược Lâm thoáng hiện vẻ thê lương.

Triệu Quốc Đống thoáng ngẩn người rồi lắc đầu một cách kiên định:
- Hiện thực đúng là rất tàn khốc nhưng mấu chốt nằm ở chỗ em làm thế nào để nhận thức và theo đuổi. Nếu như cứ gặp khó khăn và nguy hiểm mà em lại buông bỏ thì đương nhiên sẽ khiến em thấy tuyệt vọng, nhưng chỉ cần em đủ dũng cảm để khám phá và thực hiện thì anh nghĩ trời sẽ không phụ người cần cù, thế giới này luôn khiến cho người ta thấy hi vọng mà đúng không?

Bị lời nói vừa kiên quyết vừa khẳng định của Triệu Quốc Đống đề tỉnh, vẻ mặt của Triệu Quốc Đống vừa nghiêm túc mà lại trịnh trọng, giống như là đang tuyên thệ một lời hứa hẹn nào đó. Điều này làm cho Trình Nhược Lâm cảm thấy lồng ngực ấm áp, rồi tỏa đi khắp cơ thể, cô cảm thấy trong người như có một dòng điện đang lan khắp bốn phía, nó khiến cho cô hận không thể nhào vào lòng Triệu Quốc Đống mặc cho hắn thích làm gì thì làm.

Triệu Quốc Đống tựa như ngửi được mùi thơm ngào ngạt tràn ngập trong không khí, đây là mùi đặc biệt khi phụ nữ động tịnh, Trình Nhược Lâm kiều diễm như hoa, đôi má núm đồng tiền ửng hồng, đôi mắt mơ màng đầy tình ý cộng thêm mùi hương từ son phấn, quần áo càng tôn vẻ xinh đẹp cao quý của cô lên.

- Tối nay nhé, có được hay không?
Triệu Quốc Đống khẽ mỉm cười, vuốt nhè nhẹ đôi má núm đồng tiền của Trình Nhược Lâm.

Trình Nhược Lâm tới đây là để xem xét tình hình tiến độ bộ phim do công ty trách nhiệm hữu hạn điện ảnh Niết Bàn khởi quay, đây là bộ phim lấy chủ đề phản ánh cuộc chiến buôn bán ma túy, chủ yếu quay ở Nội Mông Cổ và Thượng Hải. Bên Thượng Hải thì về cơ bản đã quay xong, còn bên Điền Nam này thì cũng vừa mới bắt đầu quay, dự kiến đoàn làm film sẽ ở Côn Châu, Đức Hồng cùng với Thương Sơn, Lý Giang....khoảng hai, ba tháng, điều này làm cho Triệu Quốc Đống mừng không kể xiết.

Mặc dù Trình Nhược Lâm không có khả năng ở lại Côn Châu lâu dài nhưng chắc chắn trong hai ba tháng này thì cơ hội sẽ rất nhiều, biết rõ đối phương đến Côn Châu cũng sẽ mang đến cho mình một ít nguy hiểm nhưng Triệu Quốc Đống vẫn không kìm nén được nỗi vui sướng của mình. Cái tư vị chăn đơn gối chiếc này tuy gian nan nhưng khó chịu hơn cả chính là ở bên cạnh mình không có ai để thổ lộ những phiền toái và cảm tưởng từ công việc, cuộc sống, mà với sự có mặt của Trình Nhược Lâm thì ít nhất mình cũng có thể tìm được một con đường để "tuyên tiết"!
(Nd: Theo mình thì ở đây tác giả chơi chữ vì từ "tuyên tiết" vừa có nghĩa là thổ lộ vừa có nghĩa là "tháo nước". Thực ra có thể dùng từ "xả" nhưng hơi thô nên mình để nguyên).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.