Ầm ầm một tiếng, một tia sét xẹt qua mang đến áp lực nặng nề làm người ta mệt mỏi, ngay sau đó là những giọt mưa. Thời tiết này ít khi xuất hiện ở Côn Châu như tượng trưng cho năm nay Côn Châu không được yên ổn.
Mưa rào rất nhanh đổ xuống, mưa tạo thành màn nước sau đó bao phủ cả bầu trời lại.
Đẩy cửa sổ ra, không khí ẩm ướt làm người ta thoải mái hơn. Nếu là bình thường Đào Hòa Khiêm nhất định sẽ cảm nhận sự thoải mái do cơn mưa mang tới nhưng hôm nay dù thời tiết như thế nào y cũng không thể thoải mái.
Ủy ban kỷ luật tỉnh ngày hôm qua đột nhiên tập kích bí mật bắt thường vụ quận ủy, chánh văn phòng Quận ủy Khúc Khê – Khúc Châu - Lưu Đạo Điền và đưa đến một nơi bí mật nào đó.
Đây vốn không phải chuyện gì lớn cả, thậm chí có thể nói Ủy ban kỷ luật tỉnh dùng dao giết trâu mổ gà. Một cán bộ cấp phó huyện đâu cần Ủy ban kỷ luật tỉnh phải ra tay. Chẳng qua tin tức ẩn giấu rất nhanh, thậm chí đến hôm sau người nhà của Lưu Đạo Điền mới biết y đã bị Ủy ban kỷ luật tỉnh bí mật bắt. Sáng nay khi Ủy ban kỷ luật tỉnh cùng Viện kiểm sát tỉnh phối hợp lục soát nhà Lưu Đạo Điền thì rất nhiều người mới từ trong mộng tỉnh ra.
Nhưng tất cả đã muộn, sáng Ủy ban kỷ luật tỉnh bắt bí thư quận ủy Khúc Châu – Chu Ứng Bảo. Đào Hòa Khiêm biết trong này không hề đơn giản. Chu Ứng Bảo đang được Thị ủy Khúc Châu đề cử làm phó thị trưởng, cũng là người do Cô Anh Hải hết lòng để cử. Khi nhận được tin này làm cho Đào Hòa Khiêm như bị bao trùm trong bóng mo.
Y biết Chu Ứng Bảo, Cô Anh Hải thậm chí còn mang người này đến nhà mình mấy lần, mình cũng có ấn tượng tốt đối với đối phương. Đào Hòa Khiêm thậm chí còn biết Triệu Quốc Đống lúc đến Khúc Châu khảo sát cũng có ấn tượng tốt đối với người này. Đương nhiên đây là cách nói của Cô Anh Hải còn rốt cuộc như thế nào thì y không biết, nhưng bây giờ điều đó đã không có ý nghĩa nữa.
Trử Liễu dám ra tay vào lúc này thì nhất định là có chứng cứ chắc chắn. Dù có Thái Chánh Dương làm chỗ dựa mà không có chứng cứ ả cũng không dám làm thế.
Chiêu này quá âm độc, Đào Hòa Khiêm đúng là xem thường Trử Liễu.
Cùng với đó y cũng xem thường sự tàn nhẫn của Thái Chánh Dương.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là chiêu thức chết người.
Chu Ứng Bảo bị bắt không quan trọng, quan trọng hơn là sau đây sẽ xảy ra chuyện gì nữa? Đào Hòa Khiêm thậm chí không dám tưởng tượng đến hậu quả trong đó. Cô Anh Hải, Dương Minh Cử, còn có Chu Đình Đông, đám người ngu xuẩn này đã làm gì, bọn họ biết những gì?
Một người được xác định làm phó thị trưởng lại bị Ủy ban kỷ luật tỉnh bắt đi, như vậy Thị ủy Khúc Châu trước đó làm gì? Bọn họ khảo sát đối phương ra sao mà lại đề cử như vậy?
Biết tin này Đào Hòa Khiêm chỉ cảm thấy ngực mình như bị ai đó đột nhiên đấm mạnh vào, hoặc là ai đột nhiên nắm tim y làm y ngạt thở. Y muốn liều mạng giãy dụa nhưng không đủ sức.
Bây giờ hỏi Cô Anh Hải đã vô ích, Đào Hòa Khiêm thậm chí không muốn nghe điện của Cô Anh Hải.
Giải thích gì? Có ý nghĩa sao? Nếu thật sự dám can đảm vỗ ngực thì không cần gọi điện gấp cho mình như vậy, bọn họ vẫn có thể vượt qua cơn sóng gió này. Nếu thật sự có chuyện thì mình có thể che được việc này lại không? Chỉ sợ đang có người nhìn chằm chằm hy vọng mình làm như vậy.
Nghĩ vậy Đào Hòa Khiêm lại tức giận, đám người này sao mình lại giúp, mình sao lại bị lời nịnh nọt của chúng lừa chứ?
Mình thật sự bị bọn họ lừa sao? Hay là cảm thấy bọn họ sẽ không có vấn đề gì lớn nên mắt nhắm mắt mở, phê bình hai câu là được. Nếu mình không quá dung túng thì bọn họ có to gan như vậy không?
Thư ký đi vào cẩn thận nói: - Chủ tịch, Bí thư Bảo Quốc gọi tới.
- Tôi không nghe. Đào Hòa Khiêm trừng mắt nhìn tên thư ký bình thường thấy thuận mắt nhưng sao hôm nay lại thấy không có khí phách đàn ông gì cả.
Thư ký ngẩn ra rồi lập tức giật mình. Y vội vàng che điện thoại di động lại, không biết sao sếp lại là thế. Đầu bên kia còn chưa dập máy, Bí thư Bảo Quốc nhất định là nghe được.
- Lúc này còn gọi làm gì? Trước đây sao không làm gì đi? Đào Hòa Khiêm tức giận lớn tiếng nói như muốn thông qua chiếc điện thoại trong tay thư ký truyền đi. - Bây giờ đến nước này, chậm rồi.
Cô Anh Hải nếu như ngã, Dương Minh Cử cũng không thoát được liên quan, hai người này từ trước đến giờ toàn là mặc chung quần. Điểm này Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc đều hiểu. Bây giờ hay rồi, mình và Trương Bảo Quốc bị đẩy lên đỉnh cơn mưa gió.
Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng Đào Hòa Khiêm cũng biết bây giờ không phải lúc trút tức giận vào Trương Bảo Quốc. Y gần như nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại mà thư ký đưa tới.
- Chủ tịch, Cô Anh Hải cùng Dương Minh Cử mới đến chỗ tôi. Trương Bảo Quốc nói với giọng khá mệt mỏi.
Câu đầu tiên đã làm Đào Hòa Khiêm bực thêm. Không dám đến chỗ mình nên chạy tới chỗ Trương Bảo Quốc, điều này đủ chứng minh hai người đó không thoát khỏi vụ này.
- Bọn họ nói sao? Có lún sâu không? Đào Hòa Khiêm cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng. Lúc này y có mắng cũng vô ích. Y muốn xem tính nghiêm trọng của việc này.
- Không dễ nói, tôi thấy hai người này không nói thật với tôi. Tôi nói với bọn họ nếu thật sự vi phạm pháp luật, kỷ luật Đảng thì sớm tự thú với Ủy ban kỷ luật. Nếu chỉ là công việc không nhìn đúng người hoặc có vi phạm nhưng không lớn thì đợi Ủy ban kỷ luật điều tra rõ ràng, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm của lãnh đạo mà thôi.
Trương Bảo Quốc bất đắc dĩ nói.
- Anh cảm thấy bọn họ có vấn đề không? Có sâu không? Đào Hòa Khiêm hít sâu một hơi. Y không muốn gặp Cô Anh Hải cùng Dương Minh Cử, lúc trước không nghe điện bọn họ cũng là sáng suốt nếu không mình sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
- Tôi thấy bọn họ nhất định có vấn đề nhưng sâu bao nhiêu thì khó đoán. Trương Bảo Quốc trầm ngâm một chút nói: - Tôi đoán vấn đề sẽ không nhỏ. Hai người này bao năm qua làm không ít thứ, tôi thấy chúng ta không thể ôm kỳ vọng gì vào bọn họ.
- Anh có ý gì? Đào Hòa Khiêm thực ra đã nghe được ý của Trương Bảo Quốc.
- Chúng ta nên báo cáo tình hình với Bí thư Thái, ngoài ra cũng nên truyền tình hình này sang bên Ủy ban kỷ luật nếu không chúng ta sẽ rất bị động, còn dẫn tới nhiều liên tưởng không cần thiết. Trương Bảo Quốc rất kiên quyết nói.
- Thật không còn cách vãn hồi sao? Đào Hòa Khiêm nói ra thì cũng biết là vô nghĩa. Y lập tức bổ sung nói: - Nếu là như vậy thì tôi thấy cứ làm theo ý anh. Anh sang chỗ tôi, chúng ta trao đổi một chút rồi tới chỗ Bí thư Thái.
- Được, tôi lập tức tới. Sợ chúng ta phải nhanh một chút, có vài thứ không thể chờ. Trương Bảo Quốc nói xong liền dập máy.
Chưa bao giờ Ủy ban kỷ luật Điền Nam làm việc với hiệu suất nhanh như vậy.
Bọn họ cùng với Viện kiểm sát hành động rất nhanh, binh chia vài đường vừa tăng cường thẩm vấn Chu Ứng Bảo cùng Lưu Đạo Điền. Căn cứ hai người khai nhất là Chu Ứng Bảo thì Cô Anh Hải có hành vi vi phạm pháp luật rất lớn khi chuyển nhượng khách sạn Thiên Bảo. Mà nhà đầu tư vào khách sạn Thiên Bảo chẳng qua chỉ là ngụy trang, người cầm quyền công ty kia lại là chồng bà chị cùng cha khác mẹ của Cô Anh Hải.
Mà Dương Minh Cử mặc dù còn không có phát hiện liên quan đến vụ án này nhưng y đã tồn tại hành vi vi phạm pháp luật khi sử dụng quyền lực để chuyển nhượng đất xung quanh khách sạn Thiên Bảo. Chỉ dựa vào điểm này Ủy ban kỷ luật có thể lập án để điều tra.
Về phần khác Ủy ban kỷ luật cũng nhanh chóng phái người đi khống chế Cô Anh Hải, cùng với phó bí thư thị ủy Chu Đình Đông.
Giữa trưa cùng ngày thị trưởng Khúc Châu - Dương Minh Cử chủ động đến tự thú với Ủy ban kỷ luật.
Chiều cùng ngày phó bí thư thị ủy Khúc Châu Chu Đình Đông bị Ủy ban kỷ luật tỉnh bắt.
Sáng hôm sau Bí thư thị ủy Khúc Châu - Cô Anh Hải hóa trang trốn ra biên giới lại bị lực lượng công an ngăn lại sau đó áp giải về Côn Châu. Cùng lúc đó Ủy ban kỷ luật lục soát được hơn 2,4 triệu nhân dân tệ, 120 ngàn usd cùng nhiều vàng và ngoại tệ khác trong một biệt thự của Cô Anh Hải ở Côn Châu.