- Ừ, nếu ba chúng ta cùng nhất trí, tôi nghĩ cần phải nhanh chóng đưa ra nghị quyết hội nghị của ban. Lão Điền, thông báo Phan Xảo, bảo chị ta báo các đồng chí khác chiều tổ chức hội nghị nghiên cứu vấn đề nhân sự, bảo chị ta tham gia ghi chép. Triệu Quốc Đống gật đầu nói: - Còn có chính là vấn đề ai làm phó bí thư thị ủy Khúc Châu, ở đây chúng ta cũng bàn qua xem có ai thích hợp hay không?
Điền Vĩnh Thái và Kỷ Tử Lan trong lúc nhất thời không nói gì. Vị trí phó bí thư thị ủy Khúc Châu cũng rất quan trọng. Dương Minh Cử trong chuyện lần này có trách nhiệm lớn như thế nào cũng còn chưa rõ, dù bây giờ tỉnh ủy do muốn ổn định tình hình nên không động Dương Minh Cử nhưng đợi đến khi chuyện nhạt dần, cục diện Khúc Châu đi vào ổn định thì Dương Minh Cử rời đi cũng là tất nhiên. Mà ai làm phó bí thư thị ủy không chừng chính là người lên làm thị trưởng.
- Trưởng ban Triệu, vị trí này nên sinh ra từ trong bộ máy hiện hành của Khúc Châu hay là từ nơi khác điều tới? Điền Vĩnh Thái hỏi thẳng.
- Bộ máy Khúc Châu có vấn đề, nhất là bây giờ không rõ có bao người bị cuốn vào nên vị trí này tôi nghĩ cần điều từ tỉnh hoặc thị xã khác tới. Triệu Quốc Đống nói: - Tôi bây giờ cũng không có lựa chọn thích hợp, hai người suy nghĩ một chút. Vị trí này rất quan trọng, không thể có sai sót, hơn nữa phải chọn người có tác phong kiên định, cũng cần có trình độ lý luận nhất định. Ý của tôi có khuynh hướng chọn một cán bộ trên tỉnh.
Vụ án Khúc Châu làm chấn động cả Điền Nam, Bí thư thị ủy cùng một vài cán bộ cấp phó giám đốc và chính huyện bị cuốn vào. Phó thị trưởng thường trực Khúc Châu – Hà Hiểu Phàm; thường vụ thị ủy, bí thư Đảng ủy chính pháp Hình Cương cũng bị cuốn vào đó. Tổ công tác tỉnh ủy gồm mười người đến Khúc Châu, do phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Tào Thụy Xuyên tạm thời chủ trì công việc của Thị ủy Khúc Châu.
- Không thể tiếp tục kéo dài như vậy. Bí thư Chánh Dương, chức trách của tổ công tác chỉ là ổn định cục diện Khúc Châu mà không thể làm cho Khúc Châu phát triển thuận lợi. Bây giờ đã là hai tuần, tôi cảm thấy tỉnh ủy cần phải quyết đoán xác định bộ máy, sớm đưa cán bộ tới nhận chức. Trử Liễu nhíu mày nói với Thái Chánh Dương. - Xảy ra chuyện thì chúng ta sẽ giải quyết, công tác bên kia không thể trì hoãn được.
Thái Chánh Dương cũng biết kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp. Nhưng bộ máy Khúc Châu thoáng cái sụp phân nửa, muốn lập tức lập bộ máy mới cũng là việc khó khăn. Bây giờ còn chưa thẩm tra Dương Minh Cử xong, mặc dù vấn đề có thể không lớn nhưng ai có thể cam đoan Ủy ban kỷ luật tỉnh có tìm ra gì không? Còn các thành viên khác của bộ máy thì sao?
Nhưng tiếp tục kéo dài cũng sẽ phiền phức. Bây giờ chỉ có thể dùng việc nói việc, vấn đề hiện nay là lập tức an bài người đến nhận chức, về phần khác chỉ có thể đi một bước xem một bước.
- Quốc Đống, ban cậu đã có phương án chưa? Thái Chánh Dương trầm giọng nói.
Hạ quyết tâm thực ra cũng đơn giản. Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc bây giờ đều đang hốt hoảng, tâm trạng này làm không ít cán bộ bất an. Dù sao quan hệ giữa hai người này với Khúc Châu là như thế nào thì mọi người đều rõ.
Thái Chánh Dương lo nhất là cục diện ở Điền Nam khiến trung ương chú ý, đây là điều y không muốn thấy. Vì thế y thà đồng ý nhân nhượng một chút, ví dụ như để Hứa Vọng Giang đến làm Bí thư thị ủy Khúc Châu, qua đó nhanh chóng ổn định cục diện Khúc Châu.
- Ừ, ban đã có ý kiến tổng hợp, đề nghị điều Hứa Vọng Giang đến làm Bí thư thị ủy Khúc Châu. Phó chánh văn phòng tỉnh ủy Nhạc Bảo Tương làm phó bí thư thị ủy Khúc Châu. Ban đã khảo sát hai người này và thấy có thể đảm đương nghiệp vụ. Chức vị Phó thị trưởng thường trực thì ban có khuynh hướng do thường vụ thị ủy, Trưởng Ban tuyên giáo Mao Cự Thành đảm nhiệm, căn cứ ban và Ủy ban kỷ luật biết gì Mao Cự Thành có quan hệ rất bình thường với Cô Anh Hải, hơn nữa cũng giữ mình. Ngoài ra còn thường vụ thị ủy, bí thư Đảng ủy chính pháp thì ban còn chưa có lựa chọn hợp lý, nếu như nhất định phải cân nhắc ngay thì có thể điều từ tỉnh tới, bây giờ ban cũng đang khảo sát.
Câu nói quan hệ bình thường cũng chính là không tốt. Mao Cự Thành ở Khúc Châu coi như bị đẩy ra rìa, mặc dù là thường vụ thị ủy nhiều năm nhưng lại bị Cô Anh Hải bài xích, hơn nữa có quan hệ khá căng thẳng với Dương Minh Cử. Theo lời cán bộ địa phương mà nói thì đây là người không chảy cùng với dòng chảy chính trị Khúc Châu.
- Rất tốt, thừa dịp này định ra một số việc. Vô Bệnh, anh gọi điện cho chủ tịch Hòa Khiêm cùng Bí thư Bảo Quốc, mời hai bọn họ lại đây họp một chút, anh cũng tham gia. Nếu có thể xác định mấy người này thì tốt, còn không được thì Ban Tổ chức cán bộ cần phải nhanh chóng nghiên cứu lại phương án.
Thái Chánh Dương bình tĩnh nói.
….
Cuộc họp cuối cùng đã kết thúc, thực ra xác định mấy ứng viên này không tốn bao thời gian. Lúc Triệu Quốc Đống đưa ra đề nghị Hứa Vọng Giang làm Bí thư thị ủy Khúc Châu đúng là làm Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc khá bất ngờ, đương nhiên bọn họ cũng lộ ra một tia cảm kích.
Ý này của Thái Chánh Dương làm bọn họ thầm than thở. Không thể không nói Thái Chánh Dương đứng ở độ cao và có sự rộng lượng hơn bọn họ. Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc không có ý kiến gì, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với việc Hứa Vọng Giang đến làm Bí thư thị ủy Khúc Châu. Đây cũng là một cách bảo vệ uy tín chính trị và sức ảnh hưởng chính trị của Đào Hòa Khiêm.
Triệu Quốc Đống vừa về đến văn phòng thì Thương Vô Bệnh đã đến, phía sau còn có một người đi theo.
- Quốc Đống, tối có bận gì không? Thương Vô Bệnh và Triệu Quốc Đống rất quen thuộc: - Nếu không có gì đặc biệt thì tối ngồi với tôi. Tôi biết cậu rất bận, chẳng qua Bảo Tương muốn nói lời cảm ơn. Y vẫn nói muốn uống với cậu chén rượu, sao?
Sau khi biết Chu Đình Đông ngã ngựa, Thương Vô Bệnh lập tức gọi điện cho Triệu Quốc Đống, mời y lúc khách sạn ai làm phó bí thư thị ủy Khúc Châu có thể cân nhắc phó chánh văn phòng tỉnh ủy Nhạc Bảo Tương. Đây là lần đầu Thương Vô Bệnh mở miệng nhờ nên Triệu Quốc Đống không tiện từ chối. Cũng may biểu hiện của Nhạc Bảo Tương ở tỉnh ủy mọi người đều thấy, chỉ là thời gian đề bạt làm phó chánh văn phòng khá ngắn, lại là xếp cuối trong mấy vị phó chánh văn phòng tỉnh ủy. Chẳng qua rất nhiều lúc điều quan trọng nhất chính là lập trường chính trị kiên định, mà điểm này Nhạc Bảo Tương tuyệt đối không có chuyện.
- Trưởng ban Triệu, tôi mặc dù mặt hơi mỏng nhưng ngài coi như cho trưởng ban thư ký Thương mặt mũi. Ngài tới Điền Nam lâu như vậy nhưng ít đến văn phòng ngồi, làm cho văn phòng tỉnh ủy muốn thay ngài viết gì đó cũng không có cơ hội. Ai bảo văn phòng ban ngài có mấy ngòi bút lợi hại như vậy. Nhạc Bảo Tương là người phương bắc, nói chuyện đúng giọng Thiên Tân.
- Ha ha, chánh văn phòng Nhạc, mặc dù mai mới diễn ra hội nghị thường ủy nhưng tôi cũng chúc mừng trước. Triệu Quốc Đống nở nụ cười. Nhạc Bảo Tương là người khá hào sảng, đương nhiên hào sảng không có nghĩa không có đầu óc. Người này theo sát Thương Vô Bệnh, được Thương Vô Bệnh tin tưởng.
Lần này có cơ hội, Thương Vô Bệnh lập tức nghĩ đến y. Ngoài hai lần gọi điện cho Triệu Quốc Đống, y còn tự mình đến nói chuyện với Triệu Quốc Đống về việc của Nhạc Bảo Tương. Đương nhiên đây cũng là được Thái Chánh Dương cho phép. Triệu Quốc Đống cũng thoáng lộ việc này trước mặt Thái Chánh Dương, Thái Chánh Dương không phản đối.
- Vậy trưởng ban Triệu, chúng ta cứ nói như vậy đi, bên ngài còn có ai nữa không? Nhạc Bảo Tương cười hì hì nói.
- Ồ, vậy tôi gọi lão Điền nữa. Trong thời gian này anh ta cũng rất bận, để anh ta có buổi tối thư giãn. Trưởng ban Tử Lan là phụ nữ còn phải lo cho gia đình nên không gọi. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Hắc hắc, trưởng ban Tử Lan uống có tiếng trong hệ thống tổ chức, đương nhiên chị ta không thể so sánh với trưởng ban Triệu rồi. Trưởng ban thư ký Thương nói với tôi ngài có tửu lượng số một số hai của tỉnh ủy chúng ta, hôm nay tôi phải mời ngài vài chén mới được. Nhạc Bảo Tương nói.