Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 86



Uống xong chén trà, làn hơi nước lượn lờ làm không gian trở nên mông lung.

- Loại chuyện này hình như không phải công việc của trưởng ban tổ chức cán bộ mà?
Lưu Nhược Đồng rất khó hiểu vì Triệu Quốc Đống lại quan tâm việc làm đường.
- Phó chủ tịch quản lý giao thông của Điền Nam đâu? Hoặc là nói cũng nên do phó chủ tịch thường trực tỉnh chạy hạng mục mới đúng? Sao lại đẩy anh là trưởng ban tổ chức cán bộ đứng ra? Nhầm người à?

Triệu Quốc Đống giới thiệu qua tình hình Văn Thành, tỏ vẻ thường vụ tỉnh ủy phụ trách thị xã nào thì phải có trách nhiệm giúp đỡ thị xã đó thu hút đầu tư, kém hạng mục, thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển.

Lưu Nhược Đồng hơi nhíu mày. Cô về nước lâu như vậy, phạm vi công việc của cô cũng có điều chỉnh. ngoài công việc vốn có ra cũng muốn chú ý xu thế phát triển của trong nước. Hiện nay trong nước tập trung chính vào phát triển kinh tế, có thể nói chỉ tiêu phát triển kinh tế chính là nội dung khảo sát quan trọng của trung ương đối với Đảng ủy, chính quyền địa phương, nó khiến cho các địa phương đều dốc lòng dốc sức thu hút đầu tư.

- Anh định làm như thế nào? Em cảm thấy hạng mục lần này của Điền Nam không đơn giản như vậy. Chẳng những con số đầu tư là rất lớn, cũng rất mạo hiểm, nhất là gặp phải rào cản chính sách nếu muốn thực hiện đột phá thì chắc khó khăn không nhỏ.
Lưu Nhược Đồng đã dần thích nghi với công việc trong nước, mặc kệ có thừa nhận hay không thì công việc, cảnh sát của Triệu Quốc Đống cũng liên quan tới cô, cô luôn vô thức chú ý đến công việc của hắn.

- Không có khó khăn thì còn cần anh ra tay ư?
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu:
- Đầu tư lớn là một phương diện, hơn nữa kinh tế thị xã Văn Thành khá lạc hậu, đối với nhà đầu tư mà nói làm như thế nào thu hồi vốn là quan trọng nhất. Vì thế cần nhiều phương diện chính sách phối hợp, ủng hộ cho nên lúc lựa chọn nhà đầu tư và chọn phương thức thao tác cũng rất phí công. Nhà đầu tư không ngốc, không nhìn thấy lợi ích trong tương lai thì bọn họ sẽ không bỏ tiền ra. Vì thế cũng cần chúng ta đổi mới phương thức trong công việc.

- Anh đừng khoe khoang, có một số việc không phải vấn đề năng lực cá nhân mà là vấn đề chế độ. phản ánh BOOT dính tới làm việc nhạy cảm, quyền sử dụng cơ sở vật chất có thể chuyển giao nhưng đường cao tốc thì còn không ai dám nếm thử.
Lưu Nhược Đồng rất sắc bén chỉ ra điểm này.

- Vì thế nên anh mới cần chuẩn bị vài tay, xem ra còn phải nhờ Tứ tỷ một chút, mời Tứ tỷ giúp thông con đường tài chính.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Ngoài ra cũng còn phải chạy lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.

- Em đoán bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thả lỏng cửa cho anh không chắc mấy, trừ khi vị lãnh đạo nào đó mở miệng bật đèn xanh cho anh. Nhưng làm đến Lãnh đạo trung ương thì nếu không đủ dư luận thì họ sẽ không lên tiếng. Anh cho rằng mình có năng lực đến mức đó sao?

Lưu Nhược Đồng nói rất thẳng nhưng rất thực tế.

- Nhất định là có chút vấn đề.
Triệu Quốc Đống cũng biết khó khăn trong đó.
- Cho nên anh vẫn đang suy nghĩ nên ra tay từ điểm nào.

- Quốc Đống, em cảm thấy anh muốn vận động bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng không có bao tác dụng, dù là chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển cũng không có quyền lực này. cao tốc Côn Văn dài hơn 300km, đầu tư ít nhất trên mười tỷ, khoản tài chính khổng lồ như vậy nếu như từ tài chính trung ương đến thì nếu không được hội nghị thường vụ Quốc vụ viện thảo luận là không thể. Nếu có thể tiến hành đa nguyên hóa nguồn tài chính thì có nghĩa cần đột phá giới hạn về chính sách, nếu không căn bản không hấp dẫn được nhà đầu tư, điều này cũng không phải do Ủy ban kế hoạch phát triển quyết định được.
Lưu Nhược Đồng rất khẳng định nói.

Triệu Quốc Đống hơi ngạc nhiên nhìn Lưu Nhược Đồng. Ít nhất nghe mình nói qua mà cô có thể nắm bắt trúng trọng tâm, đưa ra đều là vấn đề trọng điểm.

- Vậy ý của em là?
Triệu Quốc Đống nói.

- Nếu muốn hoàn thành việc này sợ rằng tìm người bình thường sẽ không có tác dụng, cần phải trực tiếp tìm Thủ tướng, đây là tốt nhất. Dù sao anh đã báo cáo qua chuyện này, Thủ tướng có ấn tượng. Hơn nữa Thủ tướng cũng ủng hộ đề nghị xây dựng cơ sở vật chất cho Điền Nam, điều này là rất quan trọng. Nhưng nếu muốn gặp Thủ tướng để báo cáo cũng không dễ dàng. Nếu là Bí thư Thái lên Bắc Kinh có lẽ có cơ hội nhưng anh là trưởng ban tổ chức cán bộ sợ khó có thể dựa vào. Dù là có cơ hội chỉ sợ Thủ tướng cũng không có nhiều thời gian như vậy để nghe anh báo cáo chuyện này.

Lưu Nhược Đồng phân tích.

- Anh cũng biết chuyện này rất khó khăn. Thủ tướng mặc dù lúc ấy có nghe báo cáo nhưng không tỏ thái độ, nói rõ Thủ tướng cũng biết đầu tư cho cao tốc Côn Văn là không nhỏ, tài chính trung ương không dám loạn chi. Nhất là trung ương đã đầu tư nhiều vào Điền Nam như vậy, nếu mở miệng nữa thì sợ sẽ khiến các tỉnh thành khác phản ứng.
Triệu Quốc Đống có chút khó xử nói.

- Nếu Thủ tướng không tiện thì anh tìm Phó Thủ tướng Tiền cũng là cách hay. Nhưng đây cũng khá khó khăn, Phó Thủ tướng Tiền phụ trách mảng này, rất nhiều người muốn y mở miệng ủng hộ, có thể nói sau lưng ai cũng có một đống lý do, gì là ý nghĩa chiến lược, thoát nghèo giàu lên … những lý do này sợ là Phó thủ tướng Tiền đã nghe đến nhàm tai, trừ khi đưa ra được lý do thuyết phục y nếu không sẽ không có cửa.

Tiền Việt là Phó thủ tướng thường trực chính phủ, chủ trì công việc hàng ngày của Quốc vụ viện, có quyền lên tiếng rất lớn trong công tác kinh tế, nếu có thể được Tiền Việt ủng hộ như vậy hạng mục cao tốc Côn Văn mặc kệ thu thập tài chính bằng phương án nào cũng không có vấn đề gì mấy.

- Nhược Đồng, em nói như vậy không phải bịt kín cửa của anh sao?
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Anh nên ăn nói như thế nào với nhân dân Văn Thành.

- Anh chỉ có thể chọn một trong hai con đường này. Lúc trước anh đả thông hạng mục sân bay Đông Trại Ninh Lăng không phải là nhờ Phó thủ tướng Tô sao? Cho nên giải quyết vấn đề cần phải túm được mũi trâu, lúc này Phó thủ tướng Tô sợ cũng không thể giúp anh, gõ gõ một chút thì có thể nhưng còn phải cần Thủ tướng hoặc Phó thủ tướng Tiền gật đầu.

Lưu Nhược Đồng cũng rất muốn giúp Triệu Quốc Đống nhưng chuyện này thật sự quá khó khăn, nhất là ở điều kiện quốc gia đã đầu tư quá nhiều vào Điền Nam. Điền Nam còn muốn làm hạng mục cao tốc Côn Văn này nữa đúng là khó được tán thành.

Một đêm không nói chuyện, Triệu Quốc Đống không ngủ ngon được.

Lưu Nhược Đồng nói làm hắn khá sốt ruột nhưng tình hình đúng là như vậy. Tìm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia không có tác dụng mấy, cùng lắm chỉ có thể gật đầu mà thôi, nhưng hạng mục này còn cần lên hội nghị thường vụ Quốc vụ viện phê duyệt mới được.

Nhưng bây giờ sốt ruột cũng vô ích cho nên hôm sau hắn bảo Diệp Khánh Xuyên, Vi Văn Minh ở lại một người là được, người còn lại phải về chủ trì công việc của Văn Thành, không thể vì hạng mục này mà gác các công việc khác lại.

Hơn nữa công việc này không phải ngày một ngày hai là xong.

Diệp Khánh Xuyên cũng có chút lo lắng, Triệu Quốc Đống rất để tâm tới việc này, mấy ngày nay đều chạy dodonc hạy đáo về việc này. Y và Triệu Quốc Đống cũng gặp một số người, ví dụ như Lưu Kiều người của Lưu gia.

Sức ảnh hưởng của Lưu gia ở Bắc Kinh mặc dù không bằng hơn chục năm trước nhưng đời thứ ba đã dần trưởng thành. Lưu Kiều mặc dù chỉ làm kinh doanh nhưng dựa vào quan hệ rộng và năng lực bản thân nên đã thành công biến công ty đầu tư Trung Hoa là một công ty khổng lồ trong giới đầu tư Trung Quốc. Hơn nữa công ty đầu tư Trung Hoa có bối cảnh không bình thường, một bộ phận nhân sĩ Hongkong yêu nước và các gia tộc lớn của Bắc Kinh đều là cổ đông quan trọng của tập đoàn này. Chỉ riêng việc dùng hai chữ Trung Hoa là đủ biết trọng lượng của tập đoàn này.

Triệu Quốc Đống và Lưu Kiều nói chuyện khá khó khăn. Đối với vấn đề kinh doanh Lưu Kiều luôn nói một là một, hai là hai. Anh muốn cô vì quan hệ cá nhân ở vấn đề này là không thể. Như cô nói tất cả phải dựa theo trình tự kinh doanh mà làm.

Lưu Kiều cũng không coi trọng cao tốc Côn Văn có vốn đầu tư quá lớn này. Cô nói thẳng với Triệu Quốc Đống là công ty đầu tư Trung Hoa bao gồm cả cô không có hứng thú với cao tốc Côn Văn, hơn nữa đưa ra ba điểm mạo hiểm. Một là đầu tư quá lớn, dù là đa nguyên hóa nguồn tài chính nhưng khả năng thu lãi của nhà đầu tư là quá nhỏ, hai điều kiện địa chất quá xấu nên thời gian xây dựng sẽ dài, ba là do cơ chế trong nước, có nhiều nhân tố không xác định, hơi không để ý là mất cả vốn liếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.