Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 39



Hội nghị đảng ủy kéo dài tới gần 7h30 mới kết thúc. Ngoài thảo luận phân công công việc ra còn muốn mỗi người phát biểu ý tưởng công việc sau đây của mình. Đương nhiên do phân công công việc có điều chỉnh khá lớn nên mọi người chỉ nói mấy câu phiến diện. Chín thành viên Đảng ủy có thể nói ai cũng đều phụ trách nhiều công việc, không ai nhẹ nhàng gì cả. Nhất là ba người Hà Lệ Chi, Triệu Quốc Đống, Ngụy Hưng Hỉ. Hà Lệ Chi tháng 11 năm trước vẫn còn là thường vụ tỉnh ủy tỉnh Ngạc, phó chủ tịch tỉnh điều tới làm chủ nhiệm văn phòng cải cách y tế Quốc vụ viện, sau đó tháng 12 được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển, xếp trên Triệu Quốc Đống. Vị phó chủ nhiệm này trước đó Triệu Quốc Đống chưa từng tiếp xúc, không giống mấy người Phó Tuyền, Đồng Lập Quốc, Thạch Đức Kiến cùng Ngụy Hưng Hỉ ít nhất cũng biết một chút. Đợt chạy hạng mục sân bay Ninh Lăng và cao tốc Côn Văn, Triệu Quốc Đống cũng gặp mấy người này một ít, dù không quá quen ít nhất mọi người biết nhau.

Bữa liên hoan thành viên Đảng ủy tổ chức ở nhà hàng Toàn Tụ Đức, vừa có ưu đãi vừa có tính đại diện. Nơi đây có hoàn cảnh trang nhã, kiến trúc cổ điển, rất có không khí dân tộc. Ngồi trên tầng hai có thể ngồi xem nghệ sĩ biểu diễn các loại hình nghệ thuật dân tộc ở bên dưới.

Triệu Quốc Đống đúng là chưa tới quán này bao giờ, chỉ riêng vị trí này, hoàn cảnh như thế này thì kinh doanh cũng không kém. Hoàn cảnh nơi đây làm người ta thấy một mặt khác của Bắc Kinh. …
Triệu Quốc Đống ngồi bên cạnh phó chủ nhiệm Thạch Đức Kiến.

Thạch Đức Kiến là người tỉnh Thương, hai người rất nhanh tìm được tiếng nói chung. Từ lúc nhân viên phục vụ mang trà lên, Thạch Đức Kiến nói khá nhiều với Triệu Quốc Đống về văn hóa trà.

- Quốc Đống, cậu chắc không biết chè Bích vụ Ninh Lăng tôi đã nếm, nói thật dù là về lịch sử, về nguồn gốc, phẩm chất, về mùi vị đều không bằng chè Cửu Bảo quê tôi. Câu phải thừa nhận chè vốn không phải đặc sản của Ninh Lăng, nổi tiếng ở tỉnh An Nguyên phải là chè Tân Châu. Chỉ là mấy năm cậu làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng nên mới làm chè Ninh Lăng có tiếng.

Thạch Đức Kiến một bên nhấm nháp miếng da vịt giòn bóng, một bên nói:
- Tôi về quê một chuyến là có thể nghe được nhà kinh doanh chè ở quê than thở bị chè Ninh Lăng chiếm thị trường của bọn họ. Tập đoàn Dụ Thái bây giờ muốn chiếm thị trường chè ở cả Hongkong, Đài Loan.

- Chủ nhiệm Thạch, lịch sử cũng tốt, nguồn gốc cũng tốt, tôi không dám nói chè Ninh Lăng tốt hơn chè Cửu Bảo, nhưng nếu về phẩm chất thì chất lượng do tập đoàn Dụ Thái sản xuất anh cũng có thể tin mà. Mùi vị thì khó nói, mỗi người có ý kiến khác nhau. Nhưng bây giờ chè Bích Vụ Ninh Lăng có tiếng ở Hongkong, Đài Loan, khu vực Đông Nam Á cũng là sự thật. Chè Cửu Bảo không thể chỉ nhìn vào quá khứ mà.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
- Về phần chè Ninh Lăng có thể tạo được động tĩnh lớn như vậy thì không có quan hệ với tôi mấy. Là do ánh mắt của Dụ Thái tốt, thủ đoạn kinh doanh cao, tôi chỉ có tác dụng làm cầu nối mà thôi.

- Ừ, thủ đoạn kinh doanh của Dụ Thái đúng là rất cao. Bên Hongkong, Đài Loan, Đông Nam Á trước là thị trường truyền thống của chè Cửu Bảo, sau đó chè Ninh Lăng tiến vào chiếm thị phần khá lớn. Nhất là nghe nói ngay cả chè Phổ Nhị bây giờ cũng chỉ có thị phần ngang với chè Ninh Lăng. Trong chè sao thì nổi tiếng nhất là Phổ Nhị, Cửu Bảo, An Hóa, Tam Túc thành bốn nước đại chiến. Chè Ninh Lăng tiến vào đúng là kẻ sau đè kẻ trước.
Thạch Đức Kiến rất biết ăn nói, y hơi gầy, đeo kính mắt gọng vàng trông như một giáo sư tiến sĩ, có trình độ cao về văn hóa trà, xem ra y là người tôn sùng với chè Cửu Bảo.

- Chủ nhiệm Thạch, lời này của anh không đúng rồi. Chè lúc nào là bốn nước phân tranh? Chè xanh Hàm Ninh – tỉnh Ngạc chúng tôi chẳng lẽ anh quên sao?
Bên cạnh truyền tới một giọng nói.

- Ồ, tôi quên mất chủ nhiệm Hà là người Hàm Ninh, chẳng qua tôi thấy chị đều uống trà dinh dưỡng, đã bao giờ thấy uống trà pha đâu?
Thạch Đức Kiến ngẩn ra rồi nói:
- Đúng là thú vị, hôm nay Ủy ban kế hoạch phát triển chúng ta ngồi liên hoan không ngờ có ba người có quan hệ sâu xa với trà. Tôi là người Thương Ngô, chủ nhiệm Hà là người Hàm Ninh, chủ nhiệm Quốc Đống không phải người n nhưng làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng nhiều năm, mọi người nói có phải là có duen phận không?

- Tôi không uống trà cũng không có nghĩa là Chủ nhiệm Thạch có thể loại chè Hàm Ninh quê tôi ra. chủ nhiệm Triệu, anh nói một cách công bằng xem có phải như vậy không?
Hà Lệ Chi là người nói tiếng phổ thông, hoàn toàn không nghe ra tiếng tỉnh Ngạc, không giống Triệu Quốc Đống và Thạch Đức Kiến, hai người thi thoảng vẫn thêm tiếng địa phương vào. Hà Lệ Chi giả vờ tức giận trông khá quyến rũ. Hà Lệ Chi mới hơn 40 tuổi nhưng chăm sóc rất tốt nhìn qua trẻ hơn tuổi ba bốn tuổi, da dẻ vẫn tốt.

Triệu Quốc Đống còn chưa kịp trả lời, Thạch Đức Kiến đã cười hì hì nói:
- Chủ nhiệm Hà, tôi nói như vậy cũng có lý của nó. Trên thực tế chè Hàm Ninh mặc dù có danh tiếng nhưng loại trà này chủ yếu thỏa mãn khu vực dân tộc thiểu số, nhưng ở khu vực người Hán và thị trường nước ngoài thì chè Hàm Ninh và trà Xuyên Biên đều không được ưa chuộng mấy.

Ba người nói chuyện về trà cũng khiến mấy người khác chú ý, Thạch Đức Kiến cũng nhân cơ hội thể hiện “kiến thức uyên bác” của y về trà đạo.

Đồ ăn của nhà hàng khá ngon, đối với người ở Bắc Kinh lâu ngày có lẽ không thấy nhưng như Hà Lệ Chi, Triệu Quốc Đống mà nói thì đúng là có mùi vị khác hẳn.

Mặc dù Triệu Quốc Đống uống khá tốt nhưng lần đầu nên hắn khá khắc chế. Chẳng qua hắn vẫn mời mỗi người một chén, tám chén Mao đài vào bụng mà mặt không chút thay đổi cũng làm mọi người than thở.

Không khí bữa ăn khá tốt, Tằng Quyền Quân và Phó Tuyền cũng thể hiện trình độ rất cao làm Triệu Quốc Đống cảm thấy phong cách ở bộ khác với địa phương, càng nhiều thứ giấu trong vẻ tươi cười, anh rất khó từ bề ngoài mà phán đoán được tình hình là thật hay giả.

Giống như trước đó hắn nghe nói Thạch Đức Kiến và Đồng Lập Quốc không quá hòa hợp nhưng ít nhất trong bữa ăn hắn thấy hai người này có quan hệ khá được. Mà Hà Lệ Chi nói năng điều độ, những lời nói ra đều trả qua suy ngẫm kỹ càng cũng chứng minh vị nữ phó chủ nhiệm duy nhất này không hề đơn giản.

Ăn một bữa có đôi khi anh không thể quan sát được gì mấy.

Ăn thịt dê nướng rất hợp với hứng thú của Triệu Quốc Đống sau bữa rượu, canh nấm cũng rất có đặc sắc. Nhà hàng này lấy vịt nướng để nổi tiếng có thể nấu những món kia ngon như vậy đúng là làm cho Triệu Quốc Đống mở rộng tầm mắt. Lúc làm ở Bộ năng lượng, Triệu Quốc Đống mặc dù đi không ít cuộc nhưng chính thức có thể ngồi ăn thoải mái như thế này là hơi hiếm, hầu hết đều là uống đầy bụng rượu.

Đến cấp độ này có lẽ phong cách sẽ dần thay đổi.

Làn gió mát từ ngoài cửa thổi vào làm đầu óc hắn trở nên rõ ràng. Tửu lượng dù tốt nhưng uống liên tục tám chén đúng là người bình thường không thể chịu được. Triệu Quốc Đống cũng đã lâu không uống thoải mái như vậy. Ấn tương lần đầu rất quan trọng, có người không quá để ý thái độ uống rượu của anh, cũng cũng có một số người muốn từ chi tiết để đánh giá một người, không khí uống rượu ít nhất cũng không lưu lại ấn tượng xấu, đây là quan điểm của Triệu Quốc Đống.

Ngồi sau xe Audi, Triệu Quốc Đống im lặng không nói, xe đi khá chậm. Âu Dương Cẩm Hoa quan sát phản ứng của sếp. Làm thư ký cần có tố chất cơ bản là cần mẫn, muốn làm một thư ký tốt cần phải có năng lực và linh tính. Đây là lời bạn của y đã nói khi đối phương uống say.

Bạn thân của Âu Dương Cẩm Hoa ở trong đội bóng đá trường đại học bây giờ đã là phó chủ tịch huyện ở một thị xã, y chỉ cao hơn Âu Dương Cẩm Hoa một khóa. Người này làm thư ký cho Bí thư thị ủy chín năm, sau khi lãnh đạo đi, y xuống làm trợ lý chủ tịch, một năm sau thành phó chủ tịch huyện.

Năng lực và linh tính, hai chữ này không có nhiều ý nghĩa, từ này không thâm ảo mấy. Nó giống như câu trong tiểu thiếu võ học: “Vạn lưu quy tông” có lẽ anh cũng chỉ tăng lên về cấp bậc nhưng mãi không thể tiến vào trung tâm quyền lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.