Triệu Quốc Đống rất thích tâm lý công tư rõ ràng của Cù Vận Bạch, lúc nào cũng phân biệt được tình cảm cá nhân và công việc, tâm trạng không bị nhân tố bên ngoài quấy rầy. Làm lãnh đạo một tập đoàn khổng lồ thì điểm này rất quan trọng. Đồng thời Triệu Quốc Đống cũng biết nếu muốn làm tốt công việc thì mình cũng cần có năng lực này, cũng may hắn tự nhận mình không kém ở phương diện này.
- Chị cảm thấy nó sẽ mang lại gì? Triệu Quốc Đống thản nhiên nói. - Quốc Đống, chị cảm thấy em hẳn phải thấy rõ vấn đề này mới đúng, không cần chị chỉ cho em, đây là ngược. Cù Vận Bạch cũng biết tâm lý của mình thay đổi quá nhanh, có phần không được tự nhiên. Cô mỉm cười áp sát vào người hắn. - Toàn dân thống khổ cũng tốt, công địch của toàn dân cũng được, đó là do ai tạo thành? Chỉ do các nhà kinh doanh bất động sản sao? Vấn đề này em lên mạng tìm một lúc là thấy câu trả lời, là hiểu. Ai có năng lực thay đổi tất cả thì phải do người đó chịu trách nhiệm này.
Triệu Quốc Đống im lặng. Tin tức bây giờ càng lúc càng nhạy bén, chỉ trong thời gian ngắn nhất đã truyền khắp nơi, muốn giấu cũng rất khó khăn, gần như không thể. Nơi nào giá đất tăng cao, giá vật liệu xây dựng tăng cao, lợi nhuận của các công ty bất động sản đến mức nào, chính quyền địa phương kiếm được bao tiền từ bất động sản, tất cả đều có trên mạng.
- Câu trả lời chỉ có một, chính quyền. Chính quyền các cấp mới là mấu chốt để giải quyết vấn đề này. Nhưng chính phủ và chính quyền địa phương chẳng những có xung đột về lợi ích, kết cấu, đồng thời có điểm giống nhau là ngồi đợi. Tình hình kinh tế Trung Quốc đang tốt nhưng chị không tin không ai thấy nguy cơ ẩn sau đó.
Không biết Cù Vận Bạch muốn thể hiện trước mặt hắn, hay do cô bị lời nói của hắn làm hứng thú nên lúc này biểu hiện của cô có vẻ hưng phấn. - Đầu năm nay chỉ số Case Shiller – đại biểu cho giá bất động sản Mỹ lần đầu tiên sụt giảm, tập đoàn cho vay tiêu dùng New Century phá sản, các công ty tài chính Mỹ rơi vào nguy cơ, các ngân hàng tổn thất có lẽ đạt mấy chục tỷ Usd, đây gọi là nguy cơ tín dụng. Bây giờ người Mỹ đang rất hoảng sợ, vậy còn Trung Quốc?
- Mỹ là thị trường nước ngoài lớn nhất của Trung Quốc. Kinh tế Mỹ rơi vào khủng hoảng không thể không ảnh hưởng đến Trung Quốc. Quốc Đống, em bây giờ đến tầm này cũng có thể hiểu được khu vực duyên hải phụ thuộc chính vào xuất khẩu thì sẽ bị ảnh hưởng lớn đến đâu. Bây giờ mới bắt đầu, vậy sang năm tình hình xấu hơn thì dựa vào gì thúc đẩy kinh tế phát triển? Dựa vào tiêu dùng trong nước, lúc nào tiêu dùng trong nước có thể kéo nền kinh tế quốc dân phát triển? Chị nói với em chỉ có thể dựa vào ngành bất động sản.
- Nếu như quốc gia tiếp tục chèn ép thị trường bất động sản, như vậy ở tình huống này mà thị trường bất động sản đóng băng thì sẽ gây ảnh hưởng lớn đến nền kinh tế quốc dân. Mà thị trường bất động sản liên quan tới bao ngành? Thép, vật liệu xây dựng, hóa chất, xây dựng, đó còn chưa tính tới ngành thương mại, thiết bị điện… không tính tới lợi ích từ mua bán đất của chính quyền địa phương. Chính quyền địa phương các cấp bây giờ không ngừng xây mới trụ sở, dựa vào gì để có tiền này, đều lấy bất động sản ra làm thế chấp. Nếu giá bất động sản giảm mạnh, ngân hàng sẽ như thế nào? Trung ương chẳng lẽ giương mắt nhìn các ngân hàng bị phá sản?
Cù Vận Bạch hừ một tiếng. - Quốc Đống, tất cả mọi người kể cả em đều không phải không biết các mắt xích trong đó, cũng không có ai là không hiểu nhưng ai dám đến phá giải chứ?
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. - Em thừa nhận chị nói về cơ bản là thật. Nhưng chị cảm thấy vì thế mà trung ương sẽ mặc kệ sao?
- Không, chị không nói như vậy, nhưng ít nhất bây giờ không thể dùng biện pháp như em nói. Khủng hoảng kinh tế Mỹ sẽ nhanh chóng lan khắp toàn cầu, tới Trung Quốc. Quốc Đống, Thiên Phu không phải là công ty vì tiền mà bất chấp thủ đoạn nhưng chị muốn nói trung ương đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để điều chỉnh thị trường bất động sản. Cù Vận Bạch mỉm cười. - Bây giờ ai dám mạo hiểm chọc vào thị trường bất động sản? Chị thấy bọn họ còn cân nhắc làm ấm thị trường bất động sản lên nữa đó.
Triệu Quốc Đống lại im lặng không nói. Hắn có phần kinh ngạc vì biến hoá của Cù Vận Bạch, mỗi lần nói chuyện dài là hắn tìm được điểm khác của cô. Chẳng qua lần này Cù Vận Bạch làm hắn bị chấn động nhiều hơn mà thôi.
- Quốc Đống, chị nói không chính xác sao? Cù Vận Bạch vén mái tóc lướt trên ngực hắn, mắt không giấu được tia đắc ý, giống một đứa bé hy vọng người lớn khen sau khi làm thành một chuyện vậy.
Triệu Quốc Đống gật đầu cười khổ một tiếng, Cù Vận Bạch nói không sai, không ai dám đi ngược trào lưu. Khi thị trường nước ngoài bị ảnh hưởng, đường xuất khẩu của công ty khu vực duyên hải bị ảnh hưởng, sản xuất không hết công suất thì chỉ một thời gian sau là sẽ lan vào khu vực đất liền. Mặc dù ảnh hưởng đối với khu vực đất liền không rõ bằng khu vực duyên hải nhưng cũng có tác dụng trái chiều. Lúc này mọi người một lòng một dạ thu hút đầu tư phát triển kinh tế, ai dám nhắc đến đề tài giảm nhiệt thị trường bất động sản?
- Sao, chị nói có lý không? Cù Vận Bạch nói làm Triệu Quốc Đống á khẩu. Cù Vận Bạch rất hưng phấn, trước đây cô đều bị hắn thuyết phục, lần này cô khiến hắn không nói được gì làm cô rất tự hào.
- Chị nói đúng là có lý nhưng em thật ra cảm thấy nếu vì kinh tế Trung Quốc bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng mà không dám hành động ngay thì về sau sẽ càng nguy hại hơn, thậm chí đến tình trạng không thể cứu vãn. Ở điểm này em cho rằng trung ương cần phải có lựa chọn thật chính xác, phải thông qua điều chỉnh chính sách chứ không phải là tùy ý đưa ra mấy chính sách vu vơ để kích thích kinh tế.
Triệu Quốc Đống nói làm Cù Vận Bạch thoáng giật mình. Cù Vận Bạch đã không còn là phó tổng giám đốc phụ trách nghĩa vụ hàng ngày của tập đoàn Thiên Phu như trước nữa. Theo thời gian làm ở Thiên Phu càng dài, cô càng cảm thấy kinh tế và chính trị có quan hệ rất chặt chẽ. Mà với vị trí của Triệu Quốc Đống đủ làm hắn nói ra quan điểm sẽ có tác dụng khác trước đây.
- Quốc Đống, còn có vài ngày là Đại hội Đảng 17, em có phải là định … Cù Vận Bạch có chút do dự hỏi. Cô không dám xác định nhưng thấy ánh mắt của hắn nên cô hiểu. - Quốc Đống, em bây giờ không còn là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, em là chủ tịch tỉnh An Nguyên. Em cần làm là cân nhắc sự phát triển kinh tế của An Nguyên chứ không phải quan tâm tới chính sách kinh tế vĩ mô. Nếu ở trường hợp này em mạo muội phát biểu quan điểm sẽ bị coi là không làm đúng chức trách, là vượt quyền.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười. - Nói như vậy chị cũng thấy em nói có lý, chẳng qua lo lắng đến vấn đề thân phận của em?
- Không, quan điểm của em nhìn như có lý nhưng thời cơ sử dụng thì chị không thể phán đoán cho nên không thể đồng ý. Nhưng chị có thể khẳng định bây giờ em mà phát biểu quan điểm này thì ít nhất sẽ ngược lại quan điểm chủ lưu và dân ý. Cù Vận Bạch nói rất kiên quyết.
- Đi ngược quan điểm chủ lưu thì em thừa nhận, nhưng đi ngược dân ý thì em không chắc. Triệu Quốc Đống vừa suy nghĩ vừa nói. - Tình hình phát triển kinh tế của Trung Quốc sẽ không vì một ít nhân tố bên ngoài hoặc vấn đề cục bộ mà trở nên bi quan như vậy. Trung ương cũng đã sớm có vài chuẩn bị chẳng qua hiệu quả còn chưa rõ ràng. Nhưng nếu như bởi vì bị ảnh hưởng của bên ngoài mà kinh hoàng thất thố đưa ra chính sách sai lầm thì đó mới là mang lại tai họa khủng khiếp. Vì thế em thấy mình cần nói ra quan điểm của mình.
- Không, Quốc Đống, không được, tuyệt đối không được! Cù Vận Bạch cảm thấy lo lắng, Triệu Quốc Đống sao lại không rõ cục diện? Lúc này nhảy ra nói sẽ trả giá bằng sinh mệnh chính trị, nhất là ở tình huống không có lý do chính đáng thì không phải tự tìm đường chết sao?
Triệu Quốc Đống cảm động vỗ vỗ vai Cù Vận Bạch. Hắn biết Cù Vận Bạch đang lo gì nên nhẹ nhàng nói: - Yên tâm, em không phải là thanh niên nữa, dù em nói quan điểm của mình thì cũng sẽ có con đường và sân khấu thích hợp.
Cù Vận Bạch thoáng yên tâm nhưng lập tức nghiêm mặt nói: - Chị biết em rất cẩn thận, nhìn xa, biết quan điểm của em có lẽ là chính xác nhưng chân lý có đôi khi phải mất nhiều thời gian mới nghiệm chứng được. Chị không hy vọng em phải trả giá.
Triệu Quốc Đống gật đầu. - Yên tâm, em biết nên xử lý như thế nào. Chẳng qua em phải nhắc chị, cũng hy vọng chuyển đạt lại với Bồi ca cùng Huy ca, không nên xem thường quyết tâm của trung ương. Khi một vấn đề ảnh hưởng đến ổn định quốc gia, xã hội thì dù khó khăn bao nhiêu, mạo hiểm thế nào cũng không cao hơn ổn định xã hội. Hơn nữa em tin vấn đề này cũng không khó giải quyết.
Cù Vận Bạch khẽ gật đầu. Triệu Quốc Đống tự tin như vậy đương nhiên là hắn đã sớm có suy nghĩ. Có lẽ Đại hội Đảng lần thứ 17 là sân khấu biểu diễn của hắn.