Vào phòng, Khanh Liệt Bưu hỏi: - Chu ca, xem ra anh không thích Quốc Đống?
- Hừ, Quốc Đống có năng lực chẳng qua nó lại đi khá gần với đám Loan Chinh Viễn, Hà Phượng Tường. Chu Tinh Văn lạnh nhạt nói.
Khanh Liệt Bưu gật đầu. Thì ra là như vậy. Chiếc xe Blue Jays của hắn dù là tặng cho Công an huyện, Lưu Thắng An cũng không thèm nhận. Hơn nữa Lưu Thắng An có mâu thuẫn với Chu Tinh Văn, sau lưng đương nhiên là có Loan Chinh Viễn chống lưng cho Lưu Thắng An.
- Chẳng qua Chu ca, thằng Quốc Đống có chút lai lịch đấy. Khanh Liệt Bưu nhớ đến lời dặn của ông bố nên định nhắc Chu Tinh Văn.
- Anh biết. Chu Tinh Văn nhĩ Khanh Liệt Bưu nói là Lưu Triệu Quốc nên nói: - Trong bọn họ thực ra không có gì, chỉ là gặp nhau một lần mà thôi. Toàn là người ta đồn đoán.
Khanh Liệt Bưu thấy Chu Tinh Văn nói với giọng khinh thường thì cho rằng đối phương biết rõ quan hệ của Triệu Quốc Đống nên không nói nữa. - Đi, đi uống thôi. Chuyện của em Chu ca đừng để trong lòng. Chỉ là một con xe thôi mà, tặng cho Công an huyện cũng không sao. Tốt nhất là Chu ca có thể đi. Xe này rất được. Bây giờ em đổi sang con xe Hoàng quan, đeo biển chữ O thì xem bọn họ có thể làm gì em.
Khanh Liệt Bưu nói thêm: - Hai hôm trước em gặp Bí thư huyện ủy Lô. Lúc ăn cơm thì ông ta nói sẽ điều chỉnh bộ máy Công an huyện nhưng không lộ ra chút nào. Có thể có người từ trên nhảy xuống không?
- Bí thư Lô, Lô Vệ Hồng ? Chu Tinh Văn hơi dừng chân lại một chút.
- Huyện Giang Khẩu còn có mấy Bí thư Lô? Khanh Liệt Bưu cười cười một tiếng rồi nói: - Chẳng qua ông ta không tỏ vẻ gì cả.
Chu Tinh Văn biết điều chỉnh bộ máy Cục Công an là chuyện lớn. Mặc dù chuyện này trên danh nghĩa cần được Cục công an thành phố đồng ý, nhưng Huyện ủy lại nắm toàn quyền.
Khi lựa chọn người vào chức Trưởng phòng Công an huyện thì có một quy tắc ngầm. Đầu tiên khảo sát do phòng Chính trị Cục Công an và Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy cùng làm, rốt cuộc ai có quyền hơn thì khó nói. Chủ yếu phải xem quan hệ giữa Cục công an thành phố và Huyện ủy.
Bây giờ Cục trưởng Cục công an thành phố - Tạ Kỳ Tường mặc dù là Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư đảng ủy nhưng cách làm việc của y khá nhẹ nhàng, tính cách tương đối dễ gần. Ngoài việc khống chế phân cục nội thành và phân cục các quận thì việc phân công cán bộ ở các huyện hầu hết đều tôn trọng Đảng ủy chính quyền địa phương.
Nhất là một hai năm qua y bởi vì tuổi và sức khỏe nên Cục công an thành phố ít quan tâm tới, mà Phó cục trưởng thường trực bởi vì nguyên nhân như vậy nên cũng khá bảo thủ. Như vậy cũng khiến cho quan hệ giữa Cục công an thành phố và các Huyện ủy khá hòa hợp.
Vị Phó cục trưởng thường trực thì mọi người vẫn chưa quen mấy. Chẳng qua có lẽ phải chừng nửa năm nữa thì mới có động tác.
Triệu Quốc Đống và Đồng Mạn thấy Chu Tinh Văn biến mất thì mới ngồi xuống. - Đen quá, sao lại gặp sếp Chu ở đây. Bạn của ông có lẽ quan hệ tốt với sếp Chu?
- Đó là người của Nhà máy dệt, lớn hơn tôi hai tuổi. Bây giờ anh ta đang kinh doanh. Triệu Quốc Đống thuận miệng nói. - Đừng để ý tới bọn họ, chúng ta ăn thôi. Có người tình tiền thì chúng ta cứ ăn thoải mái. Anh ta có tiền mà. Nhân viên phục vụ, cho tôi hai bao Hồng Sơn.
Đồng Mạn há hốc mồm nói: - Quốc Đống, ông sao lại biến thành như vậy? Ông không sợ bạn cười sao?
- Bạn không tiêu tiền của anh ta thì anh ta mới không hài lòng. Anh ta kiếm tiền rất dễ nên không để ý đâu. Triệu Quốc Đống cười cười. Đồng Mạn lúc giật mình rất đẹp, hơn nữa đôi môi đỏ chót và má lúm đồng tiền làm hắn không nhịn được muốn hôn cô. - Bạn nói mình có phải cũng nên lấy mấy bao Hồng Sơn hả.
Đồng Mạn cầm gỗ gõ gõ vào Triệu Quốc Đống: - Bạn được đó, muốn người ta cười chúng ta sao?
- Cười thì cũng là cười mình, có liên quan gì tới người đẹp. Người đẹp đi đâu cũng được chào đón. Triệu Quốc Đống nhìn Đồng Mạn mà nói: - Không thấy Khanh Liệt Bưu kia nhìn chằm chằm vào bạn sao?
- Đừng nói bậy. Chẳng qua mắt anh ta không đứng đắn. Đồng Mạn cũng thấy mắt hai người kia cứ nhìn vào ngực mình.
- Đúng rồi Tiểu Mạn, dù là ai thì cũng như vậy. Ai bảo bạn đẹp như vậy, ai bảo bạn lại mặc đồ quyến rũ như thế? Triệu Quốc Đống cảm thấy việc này có lý. Nếu không như vậy thì Khanh Liệt Bưu có vấn đề.
Ăn xong, Triệu Quốc Đống đưa Đồng Mạn về nhà. Nhà Đồng Mạn ở Bưu điện huyện và phải đi ngang qua cả huyện thành.
Xe cảnh sát chạy dọc theo bờ sông Ninh Giang. Đồng Mạn bóc chiếc kẹo và đưa vào mồm cho Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống ngậm mồm thì không cẩn thận hôn lên ngón tay của Đồng Mạn, điều này làm Đồng Mạn vội vàng rụt tay lại như bị điện giật.
- Tiểu Mạn, đừng hiểu lầm, không cố ý mà. Triệu Quốc Đống cười cười nhìn đối phương.
- Hừ, ai biết ông có ý đồ xấu xa gì? Đồng Mạn hơi đỏ mặt. Triệu Quốc Đống hôn tay như vậy làm Đồng Mạn cảm thấy tê hết cả người, làm cả người cô run lên.
- Không, thật mà. Triệu Quốc Đống nói.
- Quốc Đống, ông và Đường Cẩn là như thế nào? Đồng Mạn không nhịn được mà hỏi. Nếu không về nhà cô sẽ không thể ngủ.
- Không có gì cả, thực tế tàn khốc nặng nên chia tay, đơn giản vậy thôi. Triệu Quốc Đống có vẻ rất bình tĩnh mà nói.
- Mình không tin. Đồng Mạn chu miệng nói.
- Có tin hay không là do bạn, sự thật là như vậy. Sao, người trong cuộc còn chấp nhận, bạn ngoài cuộc mà không chấp nhận ư? Triệu Quốc Đống cười cười xấu xa mà nói: - Tiểu Mạn, bây giờ tôi có cơ hội tán bạn đó. Đừng trách tôi không trách bạn, chậm một bước là bị người khác ra tay đó.
- Triệu Quốc Đống, mặt ông sao lại dày như vậy? Đồng Mạn bị Triệu Quốc Đống trêu làm cho hai má đỏ ửng. - Ông cho rằng ông là vàng ròng sao, mọi người đều thích ông ư? Phì.
- Thật ư? Đây là bạn nói đó, về sau đừng hối hận. Triệu Quốc Đống quay mặt sang bên cạnh mặt Đồng Mạn: - Tôi xem có phải thật không.
Đồng Mạn chỉ thấy bên trái mặt mình có một làn hơi nóng truyền tới. Cô quay đầu lại thì vừa vặn bị Triệu Quốc Đống hôn vào tai.
- A. Đồng Mạn kêu lên đầy sợ hãi làm Triệu Quốc Đống phải vội vàng dừng xe.
Có trời đất chứng giám là hắn không cố ý. Mặc dù cảm thấy Đồng Mạn có ý với mình một chút, nhưng hắn còn không nghĩ ra tay với Đồng Mạn, nhưng lần này đúng là không thể nói rõ.
Một lúc sau Đồng Mạn mới có phản ứng: - Triệu Quốc Đống, ông vừa làm gì?
Triệu Quốc Đống gãi gãi đầu mà nói: - Tiểu Mạn, hiểu lầm mà.
Đồng Mạn oán hận nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mà nói: - Cố ý hay không?
- Cố ý, không, không đúng, là cố ý … Tiểu Mạn, bạn cố ý cho mình hôn mà. Triệu Quốc Đống vội vàng trêu Đồng Mạn để cho qua chuyện.
- Hừ, lần này bỏ qua cho ông, lần sau không đơn giản như vậy đâu. Đồng Mạn không chú ý đến sơ hở trong lời của mình.
Còn lần sau à? Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười. Lần sau nếu như vậy thì phải làm thêm nữa.