Không ai ngờ bộ máy Công an huyện điều chỉnh nhanh như vậy. Ngay khi Triệu Quốc Đống đang cân nhắc làm như thế nào tăng cường quan hệ với Chu Tinh Văn thì Loan Chinh Viễn đã lặng lẽ rời đi.
Loan Chinh Viễn điều đến Quận Long Đàm làm thường vụ, Bí thư đảng ủy Công an huyện kiêm trưởng phòng công an. Điều này chính là lên chức. Kinh tế Quận Long Đàm khá bình thường nhưng lại là cấp quận, hơn nữa còn lên một bậc. Đến tuổi của Loan Chinh Viễn mà có thể lên một bậc thì đã là đáng quý.
Loan Chinh Viễn đi lưu lại vị trí không phải như mọi người suy đoán là do Ngưu Tử Kiến nhận, mà do Phó Trưởng phòng Chu Tinh Văn trực tiếp lên làm Trưởng phòng. Điều này làm mọi người rất giật mình. Nhưng dù sao Chu Tinh Văn cũng đã làm Phó Trưởng phòng được năm sáu năm.
Do phó bí thư Huyện ủy Vương Đức Hòa, Chủ nhiệm Phòng chính trị Cục công an thành phố - Tiền Khắc Phượng cùng Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy Quách Chiêm Xuân chủ trì, các cán bộ Công an huyện thấy Chu Tinh Văn nhận chức. Triệu Quốc Đống từ bên dưới có thể ngửi được một tia không tốt từ Chu Tinh Văn.
Gần tuần sau Tòa án huyện điều chỉnh nhân sự. Ngưu Tử Kiến được điều sang Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc huyện kiêm Chánh án tòa án. Mà Đậu Trung Khải lại được đề bạt lên làm Ủy viên Đảng ủy Cục Công an Huyện Giang Khẩu.
Những thứ trong mơ có chút thay đổi làm Triệu Quốc Đống khó hiểu. Trước đó tất cả đều nằm trong phạm vi giấc mơ của hắn. Hàn Đông và Khổng Nguyệt có va chạm với hắn là do hắn cố gắng thay đổi. Nhưng lần này bộ máy Công an huyện thay đổi không phải do hắn.
Chẳng qua hắn suy nghĩ một chút về việc Lưu Triệu Quốc không lý do bước vào cuộc sống của hắn cũng là điều hắn không thể thay đổi. Điều này cũng có nghĩa cuộc sống của hắn nhất định không hoàn toàn giống như trong mơ. Dù sao hắn cũng đang đi con đường khác.
Con đường mình đang đi tạm thời hoặc không thể ảnh hưởng xa hơn. Hiệu ứng kia sớm muộn sẽ xảy ra nhưng cánh của nó có lẽ vần còn hơn non.
“Tít tít”. Tiếng máy nhắn tin đánh thức Triệu Quốc Đống quay về thực tế. Khi gọi lại, Triệu Quốc Đống cảm thấy suy đoán của mình có lẽ sớm thành sự thật.
- Sếp Chu có lẽ sẽ điều động cậu. Quốc Đống, cậu phải chuẩn bị về tư tưởng. Khâu Nguyên Phong ngồi trên ghế mà hút thuốc.
- Tại sao? Nói câu này mà Triệu Quốc Đống có chút buồn cười. Từ hai lần mời Chu Tinh Văn mà bị từ chối thì Triệu Quốc Đống đã sớm đoán được ngày này. Nhưng hắn không ngờ lại tới nhanh như vậy.
- Tại sao ư? Quốc Đống, mỗi chuyện cần có lý do sao? Khâu Nguyên Phong cười cười đầy ẩn ý mà nói: - Nếu cần lý do thì đó chính là công tác cần.
Công tác cần, Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng mà suy nghĩ ý của câu này. Khâu Nguyên Phong nhất định đã tạo được quan hệ với Chu Tinh Văn, nếu không không thể biết tin này. Loan Chinh Viễn mới đi không đầy nửa tháng mà Khâu Nguyên Phong đã thành thân tín của Chu Tinh Văn.
- Để tôi đi đâu vậy sếp? Triệu Quốc Đống điều chỉnh lại tâm trạng. Nói thật một phó trưởng đồn là quá nhỏ nhoi, Ban Tổ chức cán bộ cũng không ghi vào danh sách điều chỉnh. Nếu không phải vì bãi cát và Nhà máy gạch thì hắn cũng không ngại theo ý của mấy người Liễu Đạo Nguyên, Thái Chánh Dương.
- Không rõ nhưng hôm trước khi ăn với sếp Chu thì Vương Quý Nhân cũng có mặt. Xem ra sếp Chu muốn hắn thay vị trí của cậu. Khâu Nguyên Phong nói: - Quốc Đống, tôi chỉ có thể nói như vậy, có lẽ hai ngày nữa Đảng ủy Công an huyện sẽ nghiên cứu việc thay đổi nhân sự, cậu tự thu xếp.
Ra khỏi văn phòng Khâu Nguyên Phong, Triệu Quốc Đống có chút khó xử. Xem ra Vương Quý Nhân muốn được điều tới Đồn công an Giang Miếu. Có Phó bí thư Huyện ủy làm chỗ dựa cơ mà.
Mình nên làm gì? Tìm Lưu Triệu Quốc? Triệu Quốc Đống biết nếu Lưu Triệu Quốc có nói với Chu Tinh Văn, Chu Tinh Văn tạm thời có thể không động hắn, nhưng sau này triển khai công việc sẽ không dễ. Mà chuyện như vậy Triệu Quốc Đống không muốn làm phiền Lưu Triệu Quốc.
Thái Chánh Dương? Thái Chánh Dương không thể nào nói chuyện với Chu Tinh Văn. Muốn gọi cũng phải là cho Lô Vệ Hồng. Bảo Thái Chánh Dương nói chuyện với Bí thư huyện ủy vì việc nhỏ này thì có phải hơi quá không? Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy không thích hợp, huống chi hắn cũng không muốn Thái Chánh Dương coi nhẹ mình.
Quan hệ này phải lúc quan trọng nhất mới dùng.
- Bưu ca à, đang ở đâu thế? Triệu Quốc Đống tìm nửa ngày mới ra tờ danh thiếp kia. Chẳng qua danh thiếp này đã lỗi thời, ít nhất số điện thoại di động của Khanh Liệt Bưu không viết trên đó.
- Quốc Đống à, anh đang ở An Đô. Sao hôm nay lại nhớ đến anh thế? Khanh Liệt Bưu nghiêng người sang bên, cả chiếc chăn lộ ra, một cô gái cởi trần truồng đang ngủ rất ngon, mái tóc che nửa khuôn mặt. Bờ bô mông tròn lẳn lộ ra trước mặt Khanh Liệt Bưu. Khanh Liệt Bưu đứng lên vén cửa sổ nhìn ra ngoài.
- Ha ha, Bưu ca, em không nói dối làm gì. Sếp Chu là lãnh đạo nên em muốn mời dùng bữa, cũng coi như chúc mừng sếp Chu. Triệu Quốc Đống nói.
- Ừ, cũng nên như vậy, chú có bố trí gì không Khanh Liệt Bưu ngồi xuống giường, cô gái trên giường đã ngủ ngon, có lẽ là mệt nên mặc dù Khanh Liệt Bưu đặt lên ngực nhưng không có phản ứng mấy.
- Em định mời sếp Chu ăn ở An Đô. Bưu ca, anh quen ở An Đô, anh thấy chỗ nào thì thích hợp? Triệu Quốc Đống hỏi.
- An Đô thì cũng được đó, chọn chỗ nào cũng được. Khanh Liệt Bưu đưa tay vuốt vuốt núm vú của cô gái làm cô gái đau đến tỉnh lại.
- Anh thấy khách sạn Gia Hòa thế nào? Triệu Quốc Đống có chút ấn tượng về khách sạn này, lần đầu hắn cùng Lưu Triệu Quốc đi gặp đám người Liễu Đạo Nguyên cũng là ở đó.
- Nhà hàng Gia Hòa? Khanh Liệt Bưu có vẻ không biết mấy về nhà hàng này.
- Vâng, bên cạnh sông Thanh Ngõa. Triệu Quốc Đống cảm thấy nơi ấy cũng được. - Ha ha, Bưu ca, không giấu gì anh, ở Thành phố An Đô thì em mới ăn ở đó.
- Được rồi, cấp bậc đừng kém quá là được. Bên chỗ sếp Chu thì anh gọi hay chú gọi? Khanh Liệt Bưu một bên sờ sờ vào cơ thể cô gái, một bên hỏi.
- Ha ha, vậy lầm phiền Bưu ca. Nói thật em mời sếp Chu hai lần mà toàn bị từ chối. Xem ra sếp Chu có ý kiến với em. Triệu Quốc Đống nói thẳng.
- Chú sao lại làm mất lòng sếp Chu? Lần trước gặp thì sếp Chu cũng tỏ vẻ không hài lòng với chú. Khanh Liệt Bưu cười cười nằm lên giường rồi vỗ vỗ cô gái. Cô gái ngoan ngoãn ngồi lên, mở đôi mông rắn chắc của mình ra.
- Một lời khó nói, cũng không trách em được. Có người muốn vị trí của em, em chẳng lẽ bó tay chờ chết sao? Gặp mặt rồi nói. Trong giọng của Triệu Quốc Đống không nghe ra chút lo lắng nào.
- Ừ, xem ra chú cũng tự tin đó. Anh gọi điện thử xem, chẳng qua chú cũng phải chuẩn bị đó. Khanh Liệt Bưu ưỡn người lên, cảm giác sung sướng làm y không nhịn được thở hổn hển.
- Bưu ca đang làm chuyện xấu phải không? Triệu Quốc Đống thoáng cái nghe ra giọng của Khanh Liệt Bưu có vấn đề.
- Ha ha, cuộc đời phải sung sướng chứ. Quốc Đống, hay là chú muốn thử hoa hoang dã không? Nếu không sợ em Khổng Nguyệt hay em bé cảnh sát kia thì Bưu ca này bố trí cho chú một cô. Khanh Liệt Bưu đắc ý đẩy đẩy mông lên làm cho cô gái bên trên thở hổn hển.
- Bưu ca trêu em rồi. Triệu Quốc Đống không khỏi có chút buồn bực. Khanh Liệt Bưu mặc dù thể hiện khá hòa hợp nhưng Triệu Quốc Đống biết mình và đối phương chỉ có thể qua lại đến mức này. Còn quan hệ thân hơn thì cả hắn và Khanh Liệt Bưu đều không nghĩ tới.
- Ừ, chú là Đảng viên tốt mà, anh không làm chú sa đọa. Anh hẹn xong sếp Chu thì gọi lại cho chú. Khanh Liệt Bưu sau đó lập tức gọi cho Chu Tinh Văn.