Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 18



- Quốc Đống, em thấy anh gầy đi nhiều, có phải trong thời gian này rất mệt phải không?
Mặc dù không thường xuyên gặp Triệu Quốc Đống nhưng không có nghĩa Hàn Đông không thấy hắn. Là chủ tịch tỉnh, Triệu Quốc Đống hay xuất hiện trên các chương trình thời sự. Triệu Quốc Đống bây giờ trông già đi không ít, xem ra các chuyện liên tiếp làm Triệu Quốc Đống rơi vào cục diện ứng phó mệt mỏi.

- Mọi người đều nói anh gầy, nguy hiểm thật đó. Anh phải thừa nhận gần đây mình rất mệt mỏi.
Triệu Quốc Đống đưa tay quấy quấy cốc café, thuận tay bỏ thêm cục đường.

- Có phải vì việc ở An Đô không anh?
Hàn Đông cẩn thận hỏi.

- Không hoàn toàn, đương nhiên cũng có quan hệ lớn tới việc ở An Đô. Ai bảo An Đô liên tục xuất hiện nhân tài chứ. Tre già măng mọc, muốn dừng phanh cũng không được.
Triệu Quốc Đống tự giễu.
- Chẳng qua xảy ra chuyện này chưa chắc đã là việc xấu, ung nhọt phải được loại bỏ, nếu không để nó ẩn nấp ở đó thì sẽ càng lớn, càng to, sẽ thành bệnh nặng.

Hàn Đông khẽ thở dài một tiếng lắc đầu nói.
- Nhưng không ai muốn thấy chuyện đó xảy ra nạh mình. Chủ tịch quận Thanh Giang, Huyền Bạc xảy ra chuyện đã tạo thành tiếng hô không hề nhỏ, Vu Triết làm Phó thị trưởng thường trực được bao lâu? Cứ như vậy ngã ngựa, Ban Tổ chức cán bộ khảo sát như thế nào? Còn có Lưu Triệu Quốc.

Hàn Đông dừng lại không nói tiếp.

Triệu Quốc Đống cười khổ nhún vai.
- Có phải em muốn hỏi anh thấy sao về việc này?

Hàn Đông biết quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc, nhưng cô cũng biết ít nhất mấy năm qua quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc phai nhạt đi không ít, về cơ bản không có qua lại. Nhưng cô biết bước đầu trên con đường làm quan của Triệu Quốc Đống là nhờ Lưu Triệu Quốc và mấy người bạn chiến hữu giúp đỡ.

Nhị thúc cũng mơ hồ nhắc trước kia Triệu Quốc Đống tuy bước nhanh mặc dù có quan hệ đến việc Triệu Quốc Đống cố gắng và nắm bắt cơ hội tốt, nhưng Lưu Triệu Quốc cùng mấy người như Thái Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên cũng phát huy tác dụng khá lớn. Mà lúc này Lưu Triệu Quốc xảy ra chuyện, Triệu Quốc Đống nên đối mặt như thế nào?

- Không phải Quốc Đống, Lưu Triệu Quốc xảy ra chuyện là việc sớm muộn. Danh tiếng của y tại An Đô là quá kém, có nhiều đơn thư tố cáo. Em nói có thể anh không thích nghe, Lưu Triệu Quốc mấy năm đầu làm cục trưởng Cục công an còn đỡ, nhưng sau khi làm bí thư đảng ủy chính pháp thì dần biến chất. Có người nói hắn đắc ý quên mình, có người nói hắn cảm thấy mình không thể đi lên vì thế làm bậy.
Hàn Đông nhẹ nhàng nói.
- Lời đồn về Lưu Triệu Quốc rất nhiều nhưng quá lạ là mấy năm qua không thấy hắn bị làm sao.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói, xem ra Lưu Triệu Quốc có chuyện là điều nhiều người biết. Hắn không tin bản thân Lưu Triệu Quốc không biết gì cả, nhưng có đôi lúc tới một trình độ nào đó thì anh sẽ thấy mình muốn làm gì thì làm, có thể giải quyết tất cả, nhưng thường khi anh nghĩ mình có thể quá độ vững vàng thì sẽ lại ngã.

Tường ngã mọi người đẩy, một khi xảy ra chuyện thì tất cả vấn đề trước đây đều bốc lên.

Lưu Triệu Quốc trước đó nắm bắt rất tốt, mặc dù có chút vấn đề nhưng có thể xảo diệu qua cửa, nhưng lần này sợ là hắn không may mắn được như vậy.

Hàn Đông thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống trở nên khó coi, cô có chút hối hận vì nhắc tới Lưu Triệu Quốc, khiến tâm trạng của hắn không vui.

Triệu Quốc Đống thấy vẻ mặt áy náy của Hàn Đông nên lắc đầu nói.
- Không có gì, anh sớm chuẩn bị tư tưởng này lâu rồi. Lưu Triệu Quốc trước đây đúng là rất tốt với anh. Nhưng đường là do mình chọn, làm bạn, làm đồng nghiệp cũng chỉ có thể khuyên nhủ nhưng quyết định cuối cùng là do chính y. Nếu y chọn con đường đó, anh nghĩ y sẽ có thể thẳng thắn đối mặt.

Cục diện hỗn loạn của An Đô làm tỉnh ủy An Nguyên rất lo lắng. Vì thế Thị ủy An Đô đưa ra ý kiến cần nhanh chóng điều chỉnh bộ máy hai cấp thành phố, quận, huyện cũng được tỉnh ủy ủng hộ mạnh. Mà ở lần điều chỉnh nhân sự này, Thị ủy An Đô đạt được quyền nhất định từ tỉnh ủy, nhất là vấn đề chọn cán bộ cấp phó giám đốc sở, Quan Kinh Sơn càng thể hiện rõ ý kiến của mình, cũng có vài tranh chấp với Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.

Chẳng qua đối với cán bộ cấp huyện như Hàn Đông mà nói thì còn chưa đến lượt Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy hỏi, quyết định tiền đồ của bọn họ là Thị ủy.

- Em định xuống quận?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc.

- Vâng, làm ở cơ quan nhiều năm như vậy, em cũng muốn tìm điểm đột phá cho mình, thử khiêu chiến cực hạn của mình.
Hàn Đông rất tự tin và kiên định nói.

- Công việc ở quận, huyện không đơn giản, mặc kệ em tới quận, huyện nào làm gì thì công tác cơ sở cũng rất phức tạp, hơn nữa việc đều liên quan tới dân chúng, đây không chỉ có vấn đề năng lực mà còn phải xem quyết tâm chịu khó chịu khổ của em.
Triệu Quốc Đống nhắc.

- Em biết, nếu em chỉ muốn an nhàn thì em cũng có thể tiếp tục làm ở ban. Nhưng em cảm thấy mình ở ban quá lâu, tiếp xúc chỉ có một mặt và đơn điệu. Em muốn thử xem tiềm lực của mình rốt cuộc là như thế nào.
Hàn Đông chớp chớp mắt, từ tốn nói.
- Con người phải học cách thay đổi và chấp nhận khiêu chiến. Em hy vọng mình cũng có cơ hội như vậy. Quốc Đống, anh không phải có kinh nghiệm tiến lên từng bước từ cơ sở sao? Em nghĩ chúng ta cần có thể nếm thử việc mình muốn làm, dù khó khăn đến đâu cũng đáng.

Thấy Triệu Quốc Đống và người phụ nữ kia đứng lên, người đàn ông vội vàng cúi đầu quay mặt sang bên, dán đầu mình vào vai người phụ nữ bên cạnh, tránh ánh mắt đối phương. Ả phụ nữ kia có chút kinh ngạc nói.
- Sao vậ anh?

- Không có gì, chỉ là hơi đau đầu.
Trần Đại Lực hạ giọng nói nhưng mắt vẫn cảnh giác nhìn hai người kia. Kia không phải là La Băng, cũng không phải Trình Nhược Lâm từng có đồn đại với Triệu Quốc Đống. Cô gái kia khá xinh đẹp, quyến rũ, ừ, cảm thấy hai người này khá thân mật. Trực giác nói cho Trần Đại Lực biết hai người kia không có quan hệ đó, chẳng qua đây cũng là một đầu mối.

Triệu Quốc Đống hơi che giấu một chút, áo khoác dựng cao cổ gần như che hết nửa mặt bên dưới, hơi cúi đầu, tay cắm vào túi, nếu không phải là người có ấn tượng rất sâu về Triệu Quốc Đống thì đúng là khó nhận ra.

Thấy hai người xuống lầu, nghe bọn họ nói chuyện ngắn gọn giống như muốn đi ăn cơm, Trần Đại Lực rất cẩn thận đi theo sau mười mét, xảo diệu mượn chỗ vòng ở hành lang chú ý đối phương.

Người phụ nữ kia đến bãi đỗ xe mà Triệu Quốc Đống lại cắm tay vào túi áo chờ, rất nhanh một xe Accord màu đen biển An Đô chạy tới. Trần Đại Lực có chút khó hiểu, theo phán đoán của Trần Đại Lực thì xe Accord biển này là biển của cơ quan nhà nước, chẳng lẽ ả phụ nữ kia là cán bộ, đến nói chuyện công việc với Triệu Quốc Đống? Hay là mượn cơ thể lên chức?

Khả năng này rất lớn, Trần Đại Lực thầm suy nghĩ. Triệu Quốc Đống là kẻ không bước đi được trước mặt người phụ nữ xinh đẹp.

Thấy Triệu Quốc Đống nhìn quanh mới lên xe, Trần Đại Lực lui đầu tránh tầm mắt của đối phương. Hắn không đi theo mà chỉ nhìn theo.

Thú vị, sau lần ở Điền Nam đã là hai năm. Thực ra từ khi Triệu Quốc Đống về An Nguyên, Trần Đại Lực biết cả đời mình khó thoát khỏi bóng ma của đối phương.

Triệu Quốc Đống quay về làm chủ tịch tỉnh cũng có nghĩa dưới một mà trên tất cả ở An Nguyên này. Bây giờ vài động tác nhỏ nhặt không thể có tác dụng tới hắn, viết vài bức thư, chụp vài tấm ảnh như hôm nay đã không có ý nghĩ, không ai chú ý, chỉ mang tới họa sát thân cho mình mà thôi.

Không sai, có lẽ Triệu Quốc Đống cũng có qua lại với La Băng, Trình Nhược Lâm, không chừng tối nay Triệu Quốc Đống ngủ với La Băng thì sao chứ.

Lăn lộn ngoài xã hội vài năm, Trần Đại Lực tự nhận mình cũng chơi được cả hắc bạch đạo, bây giờ trong tay có một công ty khá có tiếng, thu nhập tốt. Hắn cũng biết rõ tình hình trong nước, người như Triệu Quốc Đống thì chỉ riêng vấn đề tác phong sống sẽ không thể đánh bại hắn trừ khi gặp tình hình đặc thù.

Triệu Quốc Đống không đến mức muốn lấy trứng chọi đá để gây phiền nhiễu cho Triệu Quốc Đống, nhưng hắn biết giá trị nắm giữ đời sống riêng của một người. Mấy năm qua hắn toàn dùng chiêu này kiếm lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.