Chính trị gia giỏi chính là người có thể nắm bắt tất cả thứ phát sinh xung quanh để thúc đẩy thực hiện ý đồ của mình.
Triệu Quốc Đống ý thức được GDP chênh lệch khiến vị trí sắp xếp của hai tỉnh An Nguyên, Dự có thay đổi. An Nguyên trước khó khăn lắm mới vượt được Dự, bây giờ lại bị Dự vượt qua, điều này làm An Nguyên thấy mất mặt, cảm thấy tự tôn.
Lăng Chính Dược đáng đứng mũi chịu sào. Hắn không chỉ thừa nhận câu hỏi của trung ương, cũng phải dẹp yên dân ý trong tỉnh. Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi nở nụ cười. Không từng làm công tác kinh tế, chưa có kinh nghiệm làm lãnh đạo một địa phương, đây là nhược điểm lớn nhất của Lăng Chính Dược. Khi phát triển thuận lợi có lẽ không nhìn ra nhưng nếu xuất hiện vấn đề nhất là trong công tác kinh tế thì hắn sẽ thừa nhận áp lực rất lớn và nghi ngờ cực lớn.
Vì thế Lăng Chính Dược mới cố sức thậm chí không tiếc giá nào thúc đẩy hai hạng mục khí thiên nhiên Thông Thành, cũng khiến hắn coi trọng phòng giao dịch tài sản An Đô, thành phố quốc tế An Đô như vậy. Nhược điểm này làm cho tay chân Lăng Chính Dược chịu nhiều hạn chế. Nó khác với mình có thể đưa ra bất cứ ý kiến nào không đồng ý trong chiến lược kinh tế, mình có tư cách này, không ai có thể đặt câu hỏi với mình.
Mình đưa ra vài quan điểm chiến lược được Bạch Nhất Minh tán thành, nhưng Bạch Nhất Minh hình như vẫn còn chưa hết ý. Hứng thú của hắn còn lớn hơn mình, cũng có cái nhìn khác với việc xây dựng vành đai kinh tế An Trung.
Ở điểm này Triệu Quốc Đống cũng biết suy nghĩ của Bạch Nhất Minh. Nói thật hắn không quá để ý, nhất là chiến lược phát triển của Vĩnh Lương thì Bạch Nhất Minh vẫn có khuynh hướng về quan điểm của Lăng Chính Dược, mà Đậu Tái Viễn lại không làm bọn họ hài lòng.
Đậu Tái Viễn là một Bí thư thị ủy có tính cách, mặc dù Lăng Chính Dược nhắc nhở nhưng hắn vẫn không thay đổi quá nhiều về chiến lược từ thời Thôi Hồng An. Điều này làm Triệu Quốc Đống rất thưởng thức vị phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy kia. Đương nhiên điều chỉnh thích hợp là cần, hơn nữa cần phải giống trống khua chiêng, đưa vào hạng mục, đưa chính sách khuyến khích phát triển. Ở điểm này Đậu Tái Viễn từng làm chánh văn phòng tỉnh ủy cũng quen việc dễ làm, ít nhất điều này có thể khiến Lăng Chính Dược không quá chú ý đưa mắt về phía Vĩnh Lương.
Hơn nữa thị trưởng Lam Quang rất phối hợp với hành động của Đậu Tái Viễn, cho nên biểu hiện của Vĩnh Lương tuy hơi không phù hợp với ý đồ nhưng không làm Lăng Chính Dược tức giận.
….
- Phạm vi khảo sát của ban anh hình như có chút chuyện thiên lệch? Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nghe Chu Ích Minh giới thiệu. Hắn khẽ lắc đầu. - Hơn nữa theo quan điểm cá nhân của tôi thì là cân nhắc quá nhiều cán bộ từ các sở ban ngành trên tỉnh. Tôi không phải nói cán bộ sở ban ngành phái xuống không tốt nhưng phải cân nhắc theo tình hình cụ thể, đợt điều chỉnh này phải dựa vào cán bộ có biểu hiện xuất sắc trong công tác kinh tế mà Ban Tổ chức cán bộ đưa ra, nhưng tôi không thấy rõ điểm này mà còn thấy nó khá yếu.
Chu Ích Minh có chút xấu hổ, Trần Anh Lộc bảo hắn tới giới thiệu phạm vi khảo sát cán bộ với Triệu Quốc Đống đã là không thích hợp. Ít nhất phải do Phó trưởng ban thường trực Vi Sùng Thái mới được. Nhưng Vi Sùng Thái lần này cũng thuộc phạm vi khảo sát, điều này có nghĩa Vi Sùng Thái sẽ có thể bị điều chỉnh, đi đâu thì còn chưa rõ.
- Chủ tịch, cái này mới là phương án sơ bộ, không có rõ ràng cụ thể. Lần này tôi tới là hỏi ý kiến ngài, xem ngài có suy nghĩ cụ thể gì không? Chu Ích Minh mỉm cười nói.
- Tôi nhớ lần trước đã nói rất rõ ràng với Trần Anh Lộc, y cũng có thể hiểu ý của tôi. Đương nhiên công tác khảo sát là do trách nhiệm ban anh, làm như thế nào thì các anh có cân nhắc. Nhưng nguyên tắc cơ bản không thể thay đổi, tất cả phải có lợi cho phát triển kinh tế, cái này cũng là ý kiến của bí thư Lăng. Triệu Quốc Đống đương nhiên không khó chịu với Chu Ích Minh. Hành vi này của Trần Anh Lộc chỉ là thử dò xét.
- Vậy ngài … Chu Ích Minh dò hỏi.
- Anh chuyển đạt ý kiến với lão Trần, nói đây là ý của tôi, không ngại chọn cán bộ ở các nơi phát triển kinh tế tốt, ngoài ra một vài bí thư quận, huyện giỏi làm kinh tế cũng có thể đưa vào phạm vi khảo sát. Có đôi khi dùng tốt một cán bộ là làm kinh tế địa phương đó có bộ mặt mới, tôi tin Trần Anh Lộc cũng nghĩ như vậy.
Sau khi Chu Ích Minh đi, Triệu Quốc Đống đi dạo một vòng trong phòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã qua mười ngày kể từ tết. Bạch Nhất Minh khá tích cực, từ ngày đầu tiên khi đi làm đã xuống thị xã, mỗi nơi đều ở hai ngày, đến các quận, huyện thăm cán bộ, quần chúng, thậm chí thời gian tối cũng lợi dụng. Triệu Quốc Đống nghĩ Bạch Nhất Minh lại có chút buồn cười, không biết Lăng Chính Dược cảm nhận như thế nào.
Bạch Nhất Minh ở Ninh Lăng lâu nhất, mất bốn ngày trời. Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh đều đi cùng cả hành trình. Ninh Lăng có bảy huyện, hai quận, một Khu khai phát thì Bạch Nhất Minh đi năm.
Làm phó bí thư Đảng đàn nên trọng tâm công việc của hắn có điểm khác, công tác xây dựng Đảng và tổ chức cán bộ mới là điều hắn quan tâm nhất.
Việc bồi dưỡng cán bộ thì Bạch Nhất Minh cũng đưa ra vài ý kiến của mình, yêu cầu các nơi cần chú trọng công khai trong suốt, hiểu rõ dân ý, chăm chú xác minh với vấn đề phản ánh về cán bộ, không thể làm qua loa, càng không thể đề bạt cán bộ có khuyết điểm.
Bạch Nhất Minh thông qua một loạt hoạt động thể hiện quan điểm của mình, đây là sách lược trực quan, trong sáng nhưng phải xem người đứng đầu thấy như thế nào.
Hác Mộng Hiệp cũng rất tích cực. Sau khi Trần Anh Lộc làm trưởng ban tổ chức cán bộ thì quan hệ giữa Ban Tổ chức cán bộ và Ban Tuyên giáo được cải thiện nhiều, hai bên tiếp xúc nhiều hơn. đây một phần do Trần Anh Lộc muốn hòa hoãn, phần khác là thể hiện tâm tư của phía Lăng Chính Dược. Lúc Tề Hoa làm trưởng ban tổ chức cán bộ đúng là làm ảnh hưởng và hình tượng của Ban Tổ chức cán bộ suy yếu, Trần Anh Lộc thấy rõ điểm này nên tích cực dùng biện pháp bù đắp.
Lỗ Năng có thể được điều chỉnh hay không vẫn là ẩn số, nhưng Lỗ Năng rất được Hác Mộng Hiệp tin tưởng. Theo Triệu Quốc Đống đoán Hác Mộng Hiệp có thể muốn để Phó trưởng ban thường trực của mình đi xuống làm chủ quản một thị xã, Lỗ Năng có thể tranh chức này.
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán của Triệu Quốc Đống, rốt cuộc là Hác Mộng Hiệp nghĩ như thế nào, cũng phải xem Lỗ Năng và Hác Mộng Hiệp giao tiếp ra sao. Ở vị trí của Triệu Quốc Đống, hắn bây giờ không tiện quan tâm quá nhiều. Dù hắn có quan hệ mật thiết với Lỗ Năng thì chỉ có thể giúp đôi chút lúc cần thiết mà thôi.
Dương Kính Quang cũng từng đề cập với Triệu Quốc Đống về Trúc Văn Khôi. Không ngờ Trúc Văn Khôi lại được Dương Kính Quang thưởng thức như vậy. Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Theo lý thuyết người thô hào như Trúc Văn Khôi sẽ không ăn ý với Dương Kính Quang. Nhưng Dương Kính Quang lại thích tác phong vùi đầu làm việc của đối phương.
Dương Kính Quang đề nghị Trúc Văn Khôi làm Phó thị trưởng thường trực An Đô, cho rằng Trúc Văn Khôi làm chức này sẽ thúc đẩy nhiệm vụ xây dựng thành phố quốc tế An Đô đầy khó khăn, có lẽ Dương Kính Quang cũng đã nói quan điểm của mình với Lăng Chính Dược, Bạch Nhất Minh và Trần Anh Lộc.
Đây đương nhiên là việc tốt nhưng Triệu Quốc Đống lại biết không đơn giản. Thị ủy An Đô đề cử Quách Trường Canh đảm nhiệm chức vụ này.
Trúc Văn Khôi có biểu hiện xuất sắc hơn nữa có tác phong kiên định đúng là rất phù hợp với An Đô khi cần cán bộ giỏi làm công tác kinh tế để xây dựng thành phố quốc tế An Đô. Ở điểm này Triệu Quốc Đống cũng đồng ý, chỉ là muốn từ Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh nhảy lên làm Phó thị trưởng thường trực An Đô đúng là bước tiến quá lớn. Nếu như Trúc Văn Khôi làm thường vụ thị ủy, phó thị trưởng An Đô cũng đã là tiến bộ không nhỏ.