Hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân diễn ra rất thuận lợi, dù sao chỉ là trình tự mà thôi. Cán bộ kiêm nhiệm cũng cần hoàn thiện thủ tục.
Chẳng qua trong Hội nghị thường ủy chiều hôm đó của Huyện ủy đã có ý kiến khác nhau về phân công công việc của Triệu Quốc Đống. Bí thư và Chủ tịch khác ý nhau là điều hiếm thấy ở Hoa Lâm.
Không phải nói Trâu Trì Trường và La Đại Hải rất hoàn thuận. Bí thư và Chủ tịch của một nơi hiếm có thể có quan hệ mật thiết, trừ khi cả hai do một người phụ trách.
Nhưng tình hình Hoa Lâm có chút đặc thù. Trâu Trì Trường đã làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm gần bốn năm, vẫn mong rời đi, nhất là cơ hội Thị xã Ninh Lăng lên cấp, có thể dính tới một loạt điều chỉnh nhân sự. Trâu Trì Trường rất có thể được điều lên. La Đại Hải cũng có thể thuận lợi tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy. Vì thế quan hệ trong một năm qua của cả hai khá thuận lợi.
La Đại Hải có thể thành Bí thư huyện ủy, Điền Ngọc và Phương Trì Quốc vẫn tranh chức Chủ tịch huyện.
La Đại Hải không muốn việc kia gây ảnh hưởng tới mình, như vậy không có lợi cho y. Bây giờ một tên thanh niên muốn vào phụ trách công việc, La Đại Hải lo xảy ra loạn. Mặc dù Tương Uẩn Hoa đã nói nhưng La Đại Hải thấy nên ổn định thì hơn. Cho nên y chỉ đề nghị do Triệu Quốc Đống phụ trách công tác thu hút đầu tư, về phần công tác của Điền Ngọc thì do Liêu Vĩnh Trung phụ trách nông nghiệp, còn thủy lợi do ba vị Phó chủ tịch huyện khác phụ trách.
Nhưng Trâu Trì Trường lại phản đối. Theo Trâu Trì Trường thấy thì nếu Tương Uẩn Hoa đã nói, Huyện ủy, Ủy ban huyện phải trao trách nhiệm cho Triệu Quốc Đống. Về phần Triệu Quốc Đống có quen tình hình hay không sẽ cần một quá trình.
Trâu Trì Trường muốn giao mấy mảng công tác bên công nghiệp, giao thông thì do Triệu Quốc Đống phụ trách. Một Phó chủ tịch huyện Miêu Nguyệt Hoa phụ trách bên khoa học kỹ thuật thì cũng giao cho Triệu Quốc Đống phụ trách. Mà mảng xây dựng, đất đai do Miêu Nguyệt Hoa phụ trách. Như vậy chính là tăng cường mảng mà Miêu Nguyệt Hoa phụ trách. Về phần Phó chủ tịch huyện Dân Minh Thành tiếp tục phụ trách bên Kế hoạch hóa gia đình, buôn bán, bảo vệ môi trường, du lịch, dân chính.
La Đại Hải đương nhiên hiểu ý của Trâu Trì Trường. Miêu Nguyệt Hoa đi theo Trâu Trì Trường từ lâu lúc Trâu Trì Trường làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy. Trâu Trì Trường tới làm Phó chủ tịch huyện liền kéo Miêu Nguyệt Hoa đến làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hoa Lâm. Mà khi Trâu Trì Trường lên làm Bí thư huyện ủy, Miêu Nguyệt Hoa cũng lên làm Phó chủ tịch huyện. Bây giờ Trâu Trì Trường sắp đi thì có lẽ muốn đỡ Miêu Nguyệt Hoa vào thường vụ huyện ủy. Điều này làm La Đại Hải rất tức giận.
Trâu Trì Trường sắp đi còn thích làm loạn thì sao La Đại Hải không khó chịu. Nhưng Trâu Trì Trường mặc dù có thể đi nhưng đi đâu thì chưa rõ. Bây giờ y là Bí thư huyện ủy nên nhiều việc quyết định được, ngay cả công việc bên chính quyền do La Đại Hải phụ trách mà Trâu Trì Trường cũng có thể xen vào.
Cả ngày hôm đó điện thoại của Triệu Quốc Đống không đổ chuông là mấy. Sáng hắn được thông qua trong Đại hội đại biểu nhân dân, chiều Hội nghị thường ủy họp bà về phân công công việc thì Triệu Quốc Đống không được tham gia. Ngoài buổi chưa Du Minh Phú lén lút nói cho hắn là đã được thông qua ra, còn đâu ngay cả Mã Bản Quý cũng không thấy. Điều này làm Triệu Quốc Đống thấy được mình khá cô đơn ở đây.
- Cốc cốc.
Vào đi. Triệu Quốc Đống ngồi trong phòng mà rất buồn bực, chỉ có thể mở sách ra đọc. Bây giờ thời đại internet sắp nổ ra, hắn ở Hoa Lâm xa xôi, máy tính không có vài cái thì không biết cách thời đại kia bao xa?
Một cô gái lo lắng tiến vào. Đây là Tiêu Mẫu Đan là nhân viên phục vụ ba căn nhà phía sau.
Chính xác mà nói đây là nhân viên phục vụ riêng của hắn. Bởi vì trong cả ba căn nhà mới có mình hắn ở. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng thấy một người có hai nhân viên phục vụ riêng thì có phải hơi xa xỉ không?
Mà câu nói của Mã Bản Quý làm Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Hoa Lâm không có gì đáng, người càng không đáng tiền. Nếu Triệu Quốc Đống không đến kiêm nhiệm thì nhà khách Huyện ủy chỉ cần 14 nhân viên, tức là hai cô kia chỉ có thể về. Nói cách khác các cô gái khó khăn lắm từ núi đi ra mà về nhà thì không ai muốn.
Bởi vì hắn tới nên nhà khách mới nhận thêm hai nhân viên hợp đồng, hắn cũng biến tướng giải quyết sức lao động ở nông thôn Hoa Lâm. Ít nhất có hai cô gái có công việc ổn định.
- Tiểu Tiêu, có chuyện gì? Thấy Tiêu Mẫu Đan cúi gằm mặt đầy sợ sệt. Triệu Quốc Đống có chút buồn cười. Cô bé này da trắng, đôi mắt to đen, nếu tóc cột kiểu đuôi ngựa thì đúng là giống …
- Chủ tịch Triệu, em đến hỏi ngài có quần áo nào cần giặt không? Tiêu Mẫu Đan vừa vào phòng liền thấy tim mình đập mạnh, nói chuyện cũng lí nhí.
- Không có, tôi có chiếc áo thì đã được hai cô cầm rồi, không còn gì.
- Không được, sếp Mã nói tất cả quần áo của ngài do bọn em giặt. Ngài yên tâm, bọn em giặt sạch lắm. Mặt Tiêu Mẫu Đan đỏ bừng, ngực càng nhấp nhô hơn.
- Không cần đâu, tôi tự giặt được. Triệu Quốc Đống cười nói. Mã Bản Quý này có phải coi mình là trẻ con không nhỉ?
- Không được Chủ tịch Triệu, em và chị Quế Phân được phân công phục vụ ngài, nếu không làm tốt sếp Mã sẽ trách. Tiêu Mẫu Đan là nhóm mới vào, đây là do cậu của cô tặng một lãnh đạo Huyện ủy hai bao thuốc, hai chai rượu mới được.
- Không sao, tôi nói với lão Mã là được. Triệu Quốc Đống nói.
- Không được, Chủ tịch Triệu, ngài đừng nói, ngài nói là sếp Mã thấy bọn em không làm việc, không chừng sẽ đuổi bọn em về.
Tiêu Mẫu Đan rất lo lắng, nghe nói vì xảy ra chuyện nên nhà khách cũng quản nhân viên chặt hơn, chỉ đẹp cũng không được, còn phải thành thật nếu không lại xảy ra chuyện. Mã Bản Quý thấy cô và Quế Phân kia thành thật nên mới giao công việc. Hơn nữa nếu lãnh đạo mà thuận mắt với cô thì giải quyết cho một biên chế trong huyện thì coi như cô đã sống.
Bây giờ Chủ tịch Triệu này lại nói không có việc gì làm, sếp Mã sẽ nghĩ Chủ tịch Triệu không hài lòng, sẽ thấy mình lười, vậy xong rồi.
- Nghiêm trọng như vậy sao? Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói: - Các cô quét dọn rất sạch, quần áo không thể nào để các cô giặt suốt mà.
Tiêu Mẫu Đan lo đến muốn khóc; - Chủ tịch Triệu, ngài thương bọn em, sau này ngài dậy đừng gập chăn, việc này do bọn em làm. Ngài chờ bọn em chuẩn bị nước cho ngài rửa mặt.
Thấy Tiêu Mẫu Đan lo như vậy, Triệu Quốc Đống thầm nghĩ việc nhỏ này cũng quyết định được vận một người, điều này không khỏi làm hắn than thở. Đây là quan trường, bảo sao nhiều người như vậy tiến vào.
- Cô ngồi đi, ngồi rồi nói.
- Chủ tịch Triệu, em xin ngài, em và chị Quế Phân vào được nhà khách làm việc là không dễ, bây giờ đi đâu tìm công việc tốt như thế này bây giờ? Mặc dù ở nhà làm ruộng thì sống được nhưng mãi nghèo. Em em đang đi học, em muốn kiếm tiền về cho nó học. Nhà em mong nó thi vào trường sư phạm để thoát khỏi nông thôn.
Tiêu Mẫu Đan không biết sao lại nói như vậy, cô chỉ thấy mình rất sợ hãi. - Nhà em có một mẫu ruộng, bốn mẫu đất, còn mười mấy mẫu núi hoang, một năm đủ loại thuế nông nghiệp, thủy lợi, tiền giống, phân bón, không tính nhân công thì một năm chẳng còn là bao, chỉ đủ lương thực nuôi sống gia đình.
- Vậy tại sao ở đó không phát triển thêm ngành nghề gì? Nhà cô ở đâu?
- Nhà em ở xã Song Hà, nghề khác ư? Ngài nói là nuôi lợn hay nuôi gà? Nuôi lợn thì giá thức ăn tăng cao, không lãi bao nhiêu, không chừng lỗ vốn. Nuôi gà làm gì chứ, bị bệnh là mất hết. Tiêu Mẫu Đan dần bình tĩnh lại, cô thấy vị Chủ tịch Triệu không quá kiêu căng, có lẽ là người từ tỉnh tới nên thân thiện chăng?
- Vậy sao không nghĩ tới biện pháp trồng thêm cây cối, hoa quả gì để phát triển kinh tế? Triệu Quốc Đống biết nuôi gia súc gia cầm là khá mạo hiểm, dễ bị bệnh, giá thức ăn lại cao, quy mô nhỏ thì chỉ có thể nuôi ăn, thậm chí ngay cả tiền lãi cũng không có.
- Trồng cây gì bây giờ? Trước đây huyện cũng muốn làm như trồng táo, sang năm trồng lê, bỏ không ít tiền mua giống, nhưng trồng xuống mãi không lớn, hoặc là không kết quả, hoặc là kết quả nhưng không bán được, chỉ có thể để nuôi lợn. Tiêu Mẫu Đan thở dài một tiếng.
- Không có cái nào thành công sao? Triệu Quốc Đống có chút không tin.
- Có, thị trấn Linh Thủy trồng lê, ăn cũng ngon, vừa ngon vừa nhiều nước nhưng bán cho ai? Bán được lên huyện một chút nhưng hầu hết không bán đi được. Huyện cũng lên tỉnh và Ninh Lăng mời người tới mua nhưng đường khó khăn, xa xôi. Chở một xe về cũng dập nát gần nửa.
Triệu Quốc Đống cười nói: - Tiểu Tiêu, cô vì sao không đi học?
- Em có, nhưng học mất tiền, mà em học cũng không giỏi, học cũng không thi vào đại học được. Tiêu Mẫu Đan nói.
Triệu Quốc Đống buồn bực không nói gì, kinh tế nông thôn quá kém thì không phải chuyện mới gì. Mặc dù hầu hết có thể giải quyết cơm ăn, nhưng muốn tăng đời sống lại không thể. Chủ yếu là do người lao động không tìm được đường ra.
Đây không phải vấn đề một người hoặc một lãnh đạo là giải quyết được.
Hoa Lâm có 680 ngàn dân, trong đó dân chúng ở nông thôn là 650 ngàn, Hoa Lâm là nơi thu nhỏ của Ninh Lăng. So sánh với An Đô, Kiến Dương có nhiều công ty ở xã, thị trấn thì ở đây rất trầm lắng.
Tiêu Mẫu Đan đột nhiên nhảy dựng lên mà nói: - Xin lỗi Chủ tịch Triệu, em sao có thể nói nhiều như vậy trước mặt ngài? A, ngài đừng nói với sếp Mã, cảm ơn ngài.
Triệu Quốc Đống chưa kịp có phản ứng thì Tiêu Mẫu Đan đã vội vàng chạy ra ngoài.
Triệu Quốc Đống đọc qua tài liệu giới thiệu về Hoa Lâm. Đây là do văn phòng Ủy ban huyện chuẩn bị. Triệu Quốc Đống chỉ xem qua và muốn khảo sát thực địa về nông nghiệp, công nghiệp, giao thông, buôn bán. Mặc dù hắn không biết huyện phân công công việc gì cho mình nhưng có một điều hắn tin giao thông sẽ vứt cho mình.
Mà giao thông chính là khó khăn lớn nhất của Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống nhìn vào bản đồ, vị trí của Hoa Lâm đúng là không ổn, nó nằm ở phía đông nam tỉnh An Nguyên, đi lên phía đông là Hồ Nam, xuống Tây Bắc và tới Ninh Lăng thì phải qua huyện Tào Tập, đi tới phía Nam thì đến huyện Bồng Sơn Tân Châu, mà về bắc lại là Thông Thành.
Hoa Lâm là khu vực đồi núi, giao thông chậm phát triển, ngay cả đường đi lên Ninh Lăng cũng rất xấu, đây là nguyên nhân lớn ngăn cản sự phát triển của Hoa Lâm.
Nếu muốn giàu phải làm đường, lời này càng có ý nghĩa với Hoa Lâm, nhất là ở nơi không có đường sắt thì làm đường quốc lộ càng thêm quan trọng, chỉ là dựa vào tìm hạng mục là không thực tế. Dù Sở Giao thông có thể hỗ trợ tài chính nhất định nhưng chỉ dựa vào cấp trên là không thể giải quyết hoàn toàn.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy vào. - Chủ tịch Triệu, Chủ tịch Triệu. Triệu Quốc Đống vừa nghe là biết Mã Bản Quý: - Lão Mã, có việc gì?
- Ha ha, ngài đúng là có thể ngồi, chiều nay Huyện ủy không phải nghiên cứu công việc của ngài sao? Ngài không đi hỏi sao? Mã Bản Quý tiến vào rồi nhỏ giọng nói: - Huyện đã phân công xong, ngài phụ trách công nghiệp, giao thông, thu hút đầu tư và khoa học kỹ thuật.
- Ồ. Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi xua tay ra hiệu Mã Bản Quý ngồi xuống: - Sao anh biết?
- Ha ha, tin của lão Mã tôi rất nhanh, Huyện ủy, Ủy ban huyện có tin gì thì không lọt khỏi tai tôi. Chủ tịch Triệu, tôi thấy lần này huyện cố ý vứt mấy bao quần áo cho ngài. Ngài cần lập tức đi phản ánh với Bí thư Trâu.
- Ngài nghĩ xem mấy lĩnh vực đó là việc gì, nếu để ở tỉnh thì còn đỡ. Nhưng ở Hoa Lâm này thì lại không phải vậy, đó là lừa ngài. Mã Bản Quý cười nói.