Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 59



Triệu Quốc Đống trả lời Quế Toàn Hữu một cách rất đơn giản, đó chính là bản thân y thấy ý tưởng của Trương Thiệu Văn đại biểu Quận ủy Tây Giang thuận lợi cho kinh tế Tây Giang phát triển, hay là quan điểm mà Thị ủy đưa ra có lợi cho phát triển kinh tế hơn.

Nếu là vế trước thì phải kiên định làm theo ý đồ Quận ủy, bên Thị ủy thì cố gắng giải thích và điều hòa. Nhưng về sau thì có chút phiền phức, không có biện pháp tốt nhất, chỉ có thể cố gắng tránh xung đột, nếu thật sự không thể né tránh vậy phải tìm cách cho thấy quan điểm của riêng mình.

Trên thực tế Quế Toàn Hữu còn hiểu rõ nên làm như thế nào hơn Triệu Quốc Đống. Nhưng Trương Thiệu Văn quá mạnh và bá đạo khiến y gặp khó khăn. Ngay cả vị Chủ tịch quận cũng phải nhũn nhường Trương Thiệu Văn, càng đừng nói Chánh văn phòng Quận ủy.

Đối với vấn đề này, Triệu Quốc Đống chỉ có thể thở dài một tiếng. Đây là câu nói khó giải quyết, không nằm ở chỗ anh làm như thế nào mà là đối đãi như thế nào. Nếu như mất đi nguyên tắc của mình, Triệu Quốc Đống không thể chấp nhận. Trương Thiệu Văn dù mạnh mẽ bá đạo nhưng chẳng lẽ Tây Giang là của y sao, là vương quốc độc lập sao? Điều này là không thể, chỉ cần kiên trì thì sẽ có kết quả. Triệu Quốc Đống tin Kỳ Dư Hồng sẽ không tha thứ cho hiện tượng này tồn tại quá lâu.

Hoắc Vân Đạt thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống, xem ra đối phương gặp chuyện gì khá khó khăn nên phải suy nghĩ. Tâm trạng Triệu Quốc Đống không tốt, mình làm như thế nào mà mở miệng nói bây giờ?

- Lão Hoắc, chỗ tôi khá đơn giản nên không có gì phải ngại.
Triệu Quốc Đống chỉ vào bao thuốc trên bàn mà nói:
- Anh thích thì hút, tôi không hút hưng cũng hiểu người khác nghiện sẽ khó chịu như thế nào.

- Bí thư Triệu, tuyển cử đã kết thúc, hai hôm nay tôi vẫn suy nghĩ về công tác của mình. Có lẽ huyện rất nhanh sẽ nghiên cứu vấn đề này. Theo lý tôi không nên đến chỗ ngài báo cáo tư tưởng của tôi, hơn nữa tôi vừa được bầu phải phục tùng an bài của tổ chức. Huyện ủy bố trí tôi làm công việc gì thì làm cái đó, nhưng trong lòng tôi vẫn có một chút suy nghĩ muốn nói với Bí thư Triệu. Đương nhiên đây là thái độ của tôi, còn bố trí như thế nào thì tôi kiên quyết phục tùng và thống nhất theo an bài của huyện mà triển khai công việc.

Hoắc Vân Đạt suy nghĩ rất lâu rồi thấy mình nên nói ra ổn hơn. Triệu Quốc Đống không phải ai cũng có thể lừa, nếu như hắn thấy mình dùng tâm kế có khi lại khổ.

Triệu Quốc Đống kiên nhẫn nghe Hoắc Vân Đạt nói chuyện. Hắn cảm thấy đối phương đây là muốn nói thẳng. Từ lúc y nói lo lắng việc tuyển cử của Hoa Lâm, đến việc cùng đi thị sát ở các xã, thị trấn thì thái độ của đối phương khá thẳng thắn, mục đích của Hoắc Vân Đạt là muốn sau này Triệu Quốc Đống ủng hộ trong công việc, qua đó có thể đạt được thành tích.
- Anh đã công tác ở cấp huyện vài năm, lại làm ở xã tám năm, phải nói kinh nghiệm công tác là rất phong phú. Trong đại hội đã nói tới quy hoạch của huyện ta trong năm nay. Anh cứ nói ra suy nghĩ của mình, ngoài ra tôi cũng muốn nghe ý kiến của mọi người đối với bản quy hoạch đó.

Hoắc Vân Đạt biết vị Bí thư huyện ủy này không muốn nghe lời khen, quy hoạch phát triển kinh tế Hoa Lâm trên thực tế xuất phát từ ý đồ của Triệu Quốc Đống. Hoắc Vân Đạt mới đến cũng không thể có năng lực đưa ý tưởng của y vào đó, cho nên Triệu Quốc Đống đây là muốn Hoắc Vân Đạt có đánh giá khách quan.

- Bí thư Triệu, mấy vấn đề khác tôi rất đồng ý, nhất là phát triển ngành chăn nuôi gia súc, cây ăn quả và chè sẽ giúp ngành công nghiệp thực phẩm của Hoa Lâm phát triển. Coi mấy vấn đề đó cùng du lịch là trụ cột trong kinh tế Hoa Lâm, đây là điều phù hợp với thực tế công việc của Hoa Lâm chúng ta. Nhưng có một điều làm tôi rất khó hiểu, đó chính là tôi phát hiện ngành chế biến của Hoa Lâm đã có trụ cột, tôi xem số liệu về ngành chế biến da có thể thấy quy mô mấy công ty tiến vào không nhỏ. Hơn nữa căn cứ sự phát triển của hai Công ty Đại Hoa và Tam Điệp thì nguồn cung cấp sang bên ngành phụ trợ còn lớn hơn nữa, cũng là nói việc cung cấp số lượng da của hai nhà máy này là rất lớn, sao không liệt nó vào điểm tăng trưởng cho huyện?

Triệu Quốc Đống đúng là khá phục sức quan sát của Hoắc Vân Đạt này.

Đến bây giờ mới có vài nhà máy phụ trợ ngành da tiến vào Hoa Lâm, hơn nữa quy mô cũng khá lớn, huyện cũng có tranh cãi về ngành này. Nhưng do Triệu Quốc Đống và cơ quan bảo vệ môi trường yêu cầu hạn chế, nhưng Miêu Nguyệt Hoa, Hoàng Thiết Thần lại cầm đầu với ý tưởng phải phát triển kinh tế thì bỏ qua mấy vấn đề kia.

Hơn nữa ngành này có giá trị cao, nộp thuế nhiều, thuê nhiều nhân viên, các huyện khác chào mời còn không được, vậy mà Hoa Lâm lại đẩy người ta nằm ở bên ngoài, điều này không phù hợp xu thế phát triển kinh tế.

- Ừ, anh hỏi rất chính xác.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vậy anh có nghĩ tới tác dụng phụ mà mấy nhà máy chế biến này mang tới không?

- Bí thư Triệu nói chính là vấn đề ô nhiễm môi trường?
Hoắc Vân Đạt nhíu mày nói.

- Đương nhiên, tôi không thể nào vô lý tới mức không có lý do đã chặn các công ty đầu tư ở ngoài mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ừ, theo tôi biết thì có thể không hiểu rõ ràng như Bí thư Triệu. Nhưng cũng biết ngành chế biến không thể không có ô nhiễm, nhất là các công ty nổi tiếng thế giới cũng không có biện pháp giải quyết rất tốt, chỉ là cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng mà thôi, nhưng ngành này cũng không bị pháp luật hạn chế, mà vấn đề ô nhiễm môi trường không phải không thể giải quyết. Bây giờ Hoa Lâm có điều kiện tốt như vậy, bây giờ phát triển kinh tế và cải thiện đời sống nhân dân mới là điều chúng ta cần giải quyết.

Hoắc Vân Đạt nói.

- Ồ, vậy anh nói xem để huyện ta thả lỏng ngành này thì nên làm như thế nào?

Triệu Quốc Đống cũng biết ở vấn đề này mình có không ít khuyết điểm, ai cũng cho rằng hắn phóng đại ảnh hưởng của ngành sản xuất này đối với môi trường, nhất là bây giờ quan điểm phát triển chiếm ưu thế chủ đạo thì càng không ăn ý. Nếu như không phải mấy nhà máy chế biến thực phẩm do chính tay hắn đưa vào thì chỉ sợ áp lực còn lớn hơn nữa.

Chẳng qua mặc dù là như vậy nhưng Triệu Quốc Đống và các thành viên trong bộ máy vẫn có ý kiến khác nhau. Ngay cả La Đại Hải cũng không đồng ý. Mà Vi Biểu và Hoàng Thiết Thần trước đây cũng miễn cưỡng đồng ý, nhưng theo kinh tế phát triển thì bọn họ cũng có ý kiến. Đó chính là thích hợp thu hút các nhà máy của ngành sản xuất này để tiêu hóa tài nguyên da và giải quyết sức lao động cho Hoa Lâm.

- Tôi đã suy nghĩ vấn đề này, chuyện ô nhiễm môi trường sẽ ảnh hưởng lớn tới đời sau, nếu không nghĩ tới và không hỏi là không được. Nhưng nếu vì nguyên nhân này mà ngăn cả ngành sản xuất là không thể. Ý tôi là thích hợp thu hút, ngoài ra yêu cầu tăng cường thiết bị bảo vệ môi trường, yêu cầu bọn họ phải có năng lực trong vấn đề này, nếu không cơ quan Bảo vệ môi trường cứ theo luật pháp mà xử lý. Ngoài ra có thể quy hoạch một khu vực tập trung phát triển ngành này, do chính quyền dẫn đầu các nhà máy hợp sức mà xây dựng hệ thống bảo vệ môi trường. Như vậy vừa có thể tập trung nước ô nhiễm để xử lý, giảm chi phí đầu tư của từng nhà máy, vừa có tác dụng bảo vệ môi trường.

Đề nghị này của Hoắc Vân Đạt làm mắt Triệu Quốc Đống sáng lên, trên thực tế hắn cũng đã suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng vẫn không tìm ra được biện pháp thích hợp hơn. Đầu tư vào thiết bị bảo vệ môi trường là quá lớn, nếu đưa yêu cầu quá cao thì các công ty sợ chạy hết, hoặc là miễn cưỡng đáp ứng cũng không thực hiện được.

Bây giờ mấy nhà máy trước đó tiến vào Hoa Lâm đang tiến hành xây dựng, hơn nữa mấy nhà máy tập trung lại cách xa thành thị và nguồn nước. Nếu theo lời của Hoắc Vân Đạt thì hoàn toàn có thể lấy khu vực đó làm Khu công nghiệp chế biến, tập trung nhiều nhà máy, xây dựng một khu vực có hệ thống bảo vệ môi trường cao, xử lý ô nhiễm môi trường. Như vậy vừa giải quyết được vấn đề ô nhiễm môi trường, thậm chí còn có thể giải quyết được vấn đề ảnh hưởng tới các ngành khác.

Hai người liền tranh luận một lúc lâu về vấn đề ô nhiễm môi trường, sau đó kéo dài từ vấn đề bảo vệ môi trường đến tình hình cơ cấu sản nghiệp của kinh tế Hoa Lâm. Làm như thế nào lợi dụng tài nguyên phong phú để thành lập ngành chế biến thực phẩm dặc sắc, sau đó lợi dụng ngành này để phát triển các ngành liên quan, mở rộng ra các huyện lân cận, xác lập vị trí đặc thù của Hoa Lâm trong ngành này.

Sau cuộc nói chuyện, Triệu Quốc Đống có đánh giá mới về Hoắc Vân Đạt. Vị Phó chủ tịch huyện này xem ra kiên định hơn là Đường Diệu Văn, cũng có không ít ngôn ngữ chung đối với hắn, ở nhiều vấn đề có quan điểm khá tương tự hắn, là người có thể nhanh chóng dung hợp vào công việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.