Mùa xuân đã sang đến tháng tư, nhưng Vạn Triêu Dương vẫn cảm thấy cái lạnh thấm từ lòng bàn chân đến tận xương tủy. Y có một nỗi sợ hãi phát ra từ tận thâm tâm.
Ngồi trong phòng Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị, y mờ mịt ngắm nhìn bốn phía. Bức tường đối diện treo một bộ tranh chữ viết "Hải nạp bách xuyên. Dung nãi đại", cảm giác như nét bút còn chưa ráo mực. Chẳng lẽ bản thân mình thật sự khó có thể an ổn tuổi già ở trên cái ghế Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị hay sao?
Y cầm điện thoại ra rồi lại buông xuống, do dự thật lâu mà mãi vẫn không hạ quyết tâm được. Nhưng sau suy nghĩ một chút các hậu quả, y vẫn ấn phím tiếp. Sau khi để điện thoại xuống, Vạn Triêu Dương cảm thấy tay mình run run, cả người rét lạnh, trái tim như bị đè nén, co rút mạnh, cảm giác không diễn tả nổi bằng lời. Y biết e rằng trái tim của mình đã có tật, nhưng hiện giờ mà đến bệnh viện thì có lẽ còn gặp phải nguy cơ lớn hơn nữa. Y phải gắng gượng vượt qua được cửa ải này. Sau đó, cho dù là phải lập tức rút lui cũng sẽ an toàn thôi. Nghĩ thế, y lại lấy lọ thuốc ra, nuốt mấy viên.
Ngưu Đức Phát thì xong rồi, người của Viện Kiểm sát thành phố đã đến Phòng Văn hóa mang gã đi, rất nhanh sẽ đưa quyết định tạm giam đến đây. Vạn Triêu Dương là cán bộ Ủy ban Kỷ luật kỳ cựu, nếu như Viện Kiểm sát mà đưa ra quyết định tạm giam thì cũng có nghĩa là bọn họ đã nắm giữ khá đủ chứng cứ rồi. Vốn mông Ngưu Đức Phát cũng chả sạch sẽ gì. Ở Phòng Giao thông, ngoại trừ thể loại hiếm có khó tìm như Hoàng Thiết Thần ra thì chỉ sợ ai ở đó lâu cũng khó mà có thể không ướt chân được.
Hoàng Dương cũng xảy ra chuyện. Ban Kỷ luật thanh tra thành phố tiếp nhận được thông báo, cùng người của Ban Kỷ luật thanh tra huyện bắt Hoàng Dương lại. Nghe nói là liên quan đến chuyện tiền bạc phân chia thu chi của cán bộ huyện Mã Thủ. Mấy chuyện đó vốn dĩ không liên quan gì đến mình, Ngưu Đức Phát với mình cũng chỉ là quan hệ bình thường, chưa nói được là có liên lụy gì cả. Người dân vốn phản ánh cũng rất mãnh liệt, gặp hạn cũng là bình thường thôi. Hoàng Dương mặc dù là chính mình đề cử vào chức Ủy viên khu Mã Thủ, nhưng làm gì có ai đã từng đề cử cán bộ xảy ra sự cố là phải chịu trách nhiệm chung? Thế thì thực đáng buồn cười. Vạn Triêu Dương cũng lờ đi.
Vấn đề là thời cơ xảy ra chuyện cũng thật là trùng hợp.
Chuyện Ngưu Đức Phát gian lận ở quê ở xã Đông Nam, Vạn Triêu Dương cũng thấp thoáng có biết. Đến ngay cả mình mà cũng đều có thể biết thì chẳng lẽ lại còn có thể giấu được Triệu Quốc Đống với hai con chó mà hắn nuôi là Vương Nhị Khải và Trần Lôi? Làm gì có mùi nào không ngửi ra được? Nghĩ vậy, Vạn Triêu Dương không khỏi vô cùng hối hận vì tại sao mình lại đi lầm đường lạc lối vào đó cơ chứ. Tuy rằng chỉ có hàm hồ chỉ điểm vài câu linh tinh, muốn nói cũng nói không ra được cái gì hơn cả nhưng vấn đề là đối phương căn bản là sẽ không thèm để ý đến chuyện đó. Chỉ cần nhận định là mình có làm chuyện mờ ám thì nếu hắn muốn hạ độc thủ đối phó với mình cũng là chuyện rất dễ dàng.
Vạn Triêu Dương có thể khẳng định rằng chuyện phát sinh với Ngưu Đức Phát có liên quan đến xã Đông Nam. Chuyện ở Phòng Giao thông từ mấy năm về trước, đến giờ đột nhiên lại nảy đâu ra một kẻ phản cung. Nào đâu ra chuyện hài hước như thế chứ?
Mà Hoàng Dương thì sao? Vạn Triêu Dương rùng mình một cái. Giết gà dọa khỉ! Hoàng Dương không hề nghi ngờ gì chính là con gà kia. Vạn Triêu Dương thở dài một hơi. Khỉ là loại hư hỏng, cũng không sợ, vấn đề là có phải khỉ thật không? Mùi vị chua xót chảy xuôi trong trái tim Vạn Triêu Dương có thể chịu được sao? Chìm nổi trong quan trường đã vài chục năm, nhất là sau nhiều năm như thế, lăn lộn trên vị trí Phó bí thư huyện ủy nhiều năm như thế, ai có thể hiểu rõ hơn chính mình đây? Đảng Cộng sản thực sự cần sắp xếp Đảng cộng sản - điều đó rất dễ dàng. Mình không phải là một người Đảng viên cộng sản thuần túy. Vạn Triêu Dương hiểu rõ, mà đó cũng là điều đối phương có thể cân nhắc lấy ra để uy hiếp bản thân mình.
Hiện giờ chỉ nghĩ đến mấy vấn đề này thì hầu như đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Hiện giờ Vạn Triêu Dương chỉ có thể khẩn cầu La Đại Hải có thể giúp mình một lần.
Lúc Triệu Quốc Đống nhận được điện thoại của La Đại Hải thì còn kinh ngạc, nhưng khi La Đại Hải úp úp mở mở hỏi chuyện huyện Hoa Lâm sắp xét xử hai gã cán bộ có thể để lan ra đến những người khác không thì Triệu Quốc Đống đã biết ngay ý đồ của đối phương.
Vạn Triêu Dương bị ép cho sợ hãi phải xin tha thứ rồi.
Triệu Quốc Đống vốn không có dự tính đối phó với Vạn Triêu Dương. Điều đó có thể dẫn đến sự rung động trong giới chính trị ở Hoa Lâm, thậm chí có thể dẫn đến các loại bề trên của thế hệ Trâu Trì Thường và La Đại Hải, cũng sẽ không dễ dàng có động tác tùy tiện đối phó với một cán bộ cấp cục trưởng.
Trên thực tế, Vạn Triêu Dương cũng coi như là người tương đối sạch sẽ. Đương nhiên, sự sạch sẽ này cũng chỉ là tương đối mà thôi. Chính trị cần thì có thể phóng đại sự sạch sẽ đó lên ở dưới kính hiển vi và vi khuẩn bệnh độc lập tức sẽ hiện rõ lên đủ để đập vào mắt người ta giai đoạn ung thư về tư tưởng.
Điện thoại của La Đại Hải mang đến thông tin làm cho Triệu Quốc Đống rất là thư thái. Nhổ bỏ Ngưu Đức Phát, sau đó lợi dụng Hoàng Dương gõ Vạn Triêu Dương một cái, làm cho y hiểu ra được hành động châu chấu đá xe là ngây thơ buồn cười đến mức nào. Đã đạt được mục đích, hắn cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt với kẻ địch như thế. Điều kiện tiên quyết là người với người đừng có khinh nhau quá đáng.
Sự kiện quần chúng xã Đông Nam biểu tình cũng không đến nỗi ồn ã như người ta tưởng mà chỉ khẽ làm xúc động thần kinh mẫn cảm của những người khác thôi. Một người bị phạt đi lao động công ích, hai người bị giam giữ vì gây mất trật tự trị an. Nguyên nhân đều rất đơn giản, xảo trá vơ vét tài sản, ép buộc giao dịch. Tuy nhiên vẫn chưa cấu thành hành vi phạm tội, xét thấy sẽ tạo thành ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng cho nên áp dụng xử phạt lao động công ích đối với kẻ cầm đầu. Để lại hai gã đó để tạo hiệu quả tốt trong số đám người nhảy lên nhảy xuống này.
Đương nhiên, Vương Nhị Khải cũng đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện, chính thức ngồi lại cùng đại biểu quần chúng của xã Đông Nam, gấp rút đàm phán; đưa ra câu trả lời thuyết phục cho mấy vấn đề mà bọn họ đưa ra cho huyện.
Vương Nhị Khải đặc biệt còn ra vẻ vô tình có xen lẫn cách nói chuyện tục tằn, làm cho đại biểu của quần chúng theo bản năng có cảm giác kính phục và sợ hãi, cảm giác như câu trả lời thuyết phục của Vương Nhị Khải tựa như là quyết định cuối cùng hoặc là như là quyết định không thể trì hoãn được. Sau một hồi tuyên bố và hứa hẹn, hội nghị chấm dứt trong sự than thở thì thầm của các đại biểu. Nhất là khi Vương Nhị Khải nước miếng bay tung tóe trình bày rằng huyện sẽ bỏ ra ba trăm nghìn để xây dựng một nhà máy xử lý nước thải. Ý tưởng tốt đẹp như thế, cứ như là nước mà nhà máy xử lý nước thải xử lý ra sẽ còn sáng láng sạch sẽ tốt cho sức khỏe hơn cả nước khoáng vậy.
Đương nhiên đây cũng không phải chỉ là ý tưởng mà là sự tính toán thật sự của huyện. Có điều, một khoản đầu tư lớn như thế lại được ưu tiên dùng cho việc xây dựng thì lại càng giống như là tạo điều kiện công ích vậy, khó tránh khỏi sẽ làm cho rất nhiều người hoài nghi. Đừng nói là dân chúng của xã Đông Nam, đến cả cán bộ huyện và dân thành phố cũng có thái độ hoài nghi với việc này. Hoắc Vân Đạt tiến hành đàm phán với mấy xí nghiệp sản xuất kia vô cùng gian nan. Tuy rằng có một vài doanh nghiệp cũng nhìn thấy sự phản cảm của dân chúng, nhưng ỷ lại vào việc huyện tìm mọi cách hoan nghênh bọn họ đến đầu tư vào Hoa Lâm, hơn nữa lại còn ký kết hợp đồng rồi, cho nên bọn họ cực kỳ dũng cảm, tuy rằng đồng ý đầu tư một phần trong lĩnh vực chống ô nhiễm, nhưng còn chênh lệch với ý tưởng của huyện một khoản rất lớn.
Có điều, sau khi Hoắc Vân Đạt lộ ra đòn sát thủ là hội nghị thường vụ huyện ủy sẽ nghiên cứu một bản tóm tắt về hội nghị thì thái độ của một vài doanh nghiệp đã bắt đầu mềm đi. Theo quyết định trong bản tóm tắt hội nghị thường ủy của huyện Hoa Lâm đã đưa ra, huyện ủy Hoa Lâm kiên trì một nguyên tắc trên con đường phát triển ngành công nghiệp chế biến và sản xuất, đó là: chính sách tài nguyên và ưu đãi ưu tiên duyệt những doanh nghiệp có cân nhắc đến việc bảo vệ môi trường. Các doanh nghiệp đầu tư bảo vệ môi trường khắc phục ô nhiễm sẽ được liệt vào dạng đối tượng ưu tiên xét duyệt. Mà Hoắc Vân Đạt cũng nửa úp nửa mở tỏ ý rằng huyện sắp có thêm hai doanh nghiệp sản xuất quy mô lớn, nếu các xí nghiệp gia nhập trước không muốn có nhượng bộ ở phương diện này thì sau này, các điều kiện ưu đãi sẽ ưu tiên cân nhắc cho hai xí nghiệp quy mô lớn sắp tới.
Cưỡng bức cũng được mà dùng lợi ích dụ dỗ cũng tốt, về tình cũng tốt mà về lý cũng được, Hoắc Vân Đạt vẫn phát huy đầy đủ bản lĩnh ứng xử tinh tế của y. Cứ từ từ nói chuyện với từng xí nghiệp một, đàm phán không tốt thì lại chờ thời cơ khác, liên tục như thế cho đến lúc đàm phán xong thì thôi. Có huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện làm chỗ dựa kiên cố, cũng chẳng lo mấy cái xí nghiệp này không tiếp nhận.
Nghỉ lễ mùng 1/5, thoáng cái trời đã bắt đầu dần dần chuyển sang nóng. Tâm lý của nhân dân cả nước cũng dần chuyển dời đến nghi thức long trọng của buổi lễ thế kỷ sắp tới, kỷ niệm việc Hongkong trở về với đất mẹ. Còn có hai tháng, Hongkong xa cách tổ quốc đã lâu chính thức trở về thành một thành viên trong đại gia đình tổ quốc, trở thành một đặc khu hành chính của Trung Quốc. Và Trung Quốc cũng khôi phục quyền hành xử của mình.
Triệu Quốc Đống vẫn chú ý đến tình hình kinh tế Hongkong, nhất là dao động của thị trường chứng khoán sau khi hợp nhất. Thái Lan đã gặp phải nguy cơ lớn làm cho giới tài chính với khứu giác mẫn cảm đã đánh hơi được thấy ngay hơi hướng cơn bão trước khi gió thổi mưa giông. Nhưng cuối cùng thì là vấn đề xảy ra đối với một mình Thái Lan thôi hay là toàn bộ Đông Nam Á cũng như thế, hay là toàn bộ kinh tế châu Á, thậm chí kinh tế thế giới sẽ đều tiến nhập một thời kỳ không ổn định thì về mặt lý luận cũng còn rất nhiều tranh cãi. Đương nhiên, nguy cơ này có thể lan đến gần kinh tế nội địa Trung Quốc hay không cũng rất làm cho người ta chú ý.
Triệu Quốc Đống từ trước đến giờ vẫn duy trì mối liên hệ chặt chẽ với Lôi Hướng Đông.
Lôi Hướng Đông đến Cục ổn định Tài chính đã đưa ra đề xuất gia tăng giám sát với thị trường kinh doanh tài chính, nhất là đề phòng các doanh nghiệp trong nước tùy tiện tham gia các thị trường tài chính quốc tế có tính phiêu lưu thật lớn như là gia nhập thị trường chứng khoán giao dịch hàng hóa kỳ hạn. Hành vi phạm quy của doanh nghiệp Chu Dã ở Hồ Nam trên thị trường giao dịch kim loại màu London bị phát hiện ra, trong nước đã xử trí quyết đoán mà tổn thất vẫn còn trên ba trăm triệu. Nhưng như thế đã là trong cái rủi còn có cái may rồi bởi nếu cứ tiếp tục đùa với lửa thì tổn thất vượt quá một hai tỷ cũng là chuyện rất bình thường.
Ở Cục Ổn định Tài chính, Lôi Hướng Đông liên tiếp đưa ra các cảnh báo, nhất là tập hợp những người có cùng chí hướng tiến hành phân tích tương đối sâu sắc về tình hình diễn biến của kinh tế Đông Nam Á, bao gồm cả kinh tế Hongkong, xác định luồng vốn lưu động quốc tế sẽ quấy lên gợn sóng ở Đông Nam Á. Hơn nữa, cũng đưa ra các tính toán và biện pháp đối với những phiêu lưu và nguy cơ mà hệ thống tài chính trong nước và các thực thể kinh tế sẽ có nguy cơ gặp phải, cũng là để cho các cấp trên có chút nhận thức.
- Hướng ca, anh đã giúp Chu Dã vãn hồi tổn thất khổng lồ như thế, chẳng lẽ người ta vẫn chưa thăng quan tiến chức cho anh à? Triệu Quốc Đống đặt điện thoại ở đầu vai, nghiêng đầu ép tai xuống, vừa dựa vào ghế salon cười nói.
- Ha ha, lãnh đạo có tính toán trong lòng. Huống chi, anh đến Cục ổn định Tài chính làm Phó Cục trưởng đã là đề bạt đặc biệt rồi. Một việc như thế cứ coi như là để chặn miệng những kẻ bên dưới đi. Trong đám người đó đều là cao thủ tàng long ngọa hổ cả, sinh viên các trường có tiếng quá nhiều, các anh tài kiêu hãnh du học thành tài từ nước ngoài trở về chỗ nào cũng có, anh đột nhiên được tăng chức cao, rất lắm người không phục. Lôi Hướng Đông đáp lại.
- Là lừa hay là ngựa thì lôi ra dắt thử chẳng phải là sẽ biết hay sao? Triệu Quốc Đống cũng hừ nhẹ một tiếng.
- Hiện giờ ở trong nước có lắm người lạc quan lắm. Chỉ thấy kinh tế trong nước và lượng dự trữ ngoại hối có tốc độ tăng trưởng cao chứ có nhìn thấy đủ loại nguy cơ đằng sau sự tăng trưởng kinh tế đó đâu. Nếu như chỉ tăng dự trữ ngoại hối không thôi thì lại là thái quá. Kinh tế phát triển nhanh là chuyện tốt mà, theo đuổi GDP cao cũng không sai, nhưng bên trên quốc gia dường như không nhìn thấy những đau buồn âm thầm ở phía sau đó thì phải? Triệu Quốc Đống chép miệng đưa ra lời bình thoải mái như thiên mã hành không.