Ra khỏi nhà Tương Uẩn Hoa, Triệu Quốc Đống vẫn không thể bình tĩnh được. Tương Uẩn Hoa đây là nhắc hắn phải nắm bắt cơ hội. Chẳng qua thời cơ lại tới không quá thích hợp với Triệu Quốc Đống.
Ba thành phố Kiến Dương, Miên Châu cùng Lam Sơn có tốc độ phát triển kinh tế rất nhanh, Bí thư Quận ủy nội thành thường làm Thường vụ thị ủy. Mặc dù là xếp cuối cùng trong Thị ủy nhưng vào thường vụ có nghĩa anh nằm trong những người quyết định cuối cùng, rất nhiều việc anh có thể phát biểu ý kiến.
Tỉnh ủy cảm thấy Bí thư Quận ủy của ba thành phố kia vào Thị ủy khiến kinh tế các nơi này phát triển, cho nên mới nhân rộng ra toàn tỉnh. Suy nghĩ này chính là muốn cho người lãnh đạo quận, huyện kinh tế phát triển có quyền lên tiếng hơn nữa tại các Thị xã, thúc đẩy lực lượng phát triển.
Thường vụ thị ủy, Triệu Quốc Đống liếm liếm môi. Trung Quốc là do Đảng chấp chính thì chức thường vụ có quyền lực và địa vị rất cao, có vầng sáng đó hắn không sợ Nghiêm Lập Dân chèn ép gì, cũng không e ngại các cục trên Thị xã chèn ép, có gì không công bằng hoàn toàn có thể đưa ra Hội nghị thường vụ Thị ủy.
Quyền lực luôn làm người ta ham muốn. Nghĩ đến việc Ninh Lăng sẽ có thêm một thường vụ, Triệu Quốc Đống không thể bình tĩnh nổi.
Đến khi về ký túc ở Sở Giao thông, Triệu Quốc Đống vẫn còn suy nghĩ.
Lần này về An Đô quá đáng giá. Triệu Quốc Đống đã không còn hứng thú việc trung tâm chính trị có tới Hoa Lâm không. Nó không quyết định được vận mệnh của hắn. Mặc dù Tương Uẩn Hoa nói đó là cơ hội thể hiện của Hoa Lâm, nhưng Triệu Quốc Đống hiểu dù Hoa Lâm làm tốt tới đâu thì trong mắt Kỳ Dư Hồng nó cũng không ở vị trí đứng đầu. Nếu Ninh Lăng có thể xuất hiện một vị Thường vụ thị ủy từ Bí thư Quận ủy, Huyện ủy thì hắn không phải ứng viên.
Triệu Quốc Đống cẩn thận phân tích cục diện ở Ninh Lăng.
Không thể nghi ngờ trong mấy người thì Kỳ Dư Hồng sẽ chọn Bí thư huyện ủy Tào Tập - Sử Lai Hòa. Không phải kinh tế Tào Tập tăng nhanh hơn Hoa Lâm, không phải tổng sản lượng kinh tế của Tào Tập hơn Tây Giang, mà do Sử Lai Hòa là người Kỳ hệ. Ngay khi Kỳ Dư Hồng tới Ninh Lăng, Sử Lai Hòa đã kiên định đứng về phía Tào Tập. Hai năm nay kinh tế Tào Tập phát triển cũng không làm Kỳ Dư Hồng thất vọng.
Người còn lại có thể chính là Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát – Hoàng Côn, là Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, cũng trung thành với Kỳ Dư Hồng. Nếu không phải Vưu Liên Hương đột nhiên xuất hiện thì Hoàng Côn đã có thể thành Trưởng ban thư ký Thị ủy. Bây giờ y đến làm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, mặc dù hai năm nay Khu Khai Phát làm ăn bình thường nhưng lại là cửa sổ phát triển của cả Ninh Lăng.
Tương Uẩn Hoa có nói tới hai nhân tố, một là do lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy tiến cử. Mặc dù việc này được đưa ra trong Hội nghị thường ủy nhưng Bí thư Thị ủy là người quyết định cuối cùng.
Một điều khác là trên tỉnh. Chẳng qua phạm vi trên tỉnh lại quá rộng. Là Trưởng ban tổ chức cán bộ hay là lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy?
Lãnh đạo chủ yếu Tỉnh ủy bình thường không chú ý một thường vụ bên dưới, chính xác mà nói đứng ở góc độ Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh thì cả tỉnh có đến gần 200 cán bộ cấp giám đốc sở, mà phó giám đốc sở lại không thể kể hết. Rất nhiều Thường vụ thị ủy, Lãnh đạo tỉnh ủy không biết tên.
Ngoài Thường vụ thị ủy của An Đô ra, các nơi khác thì nhiều lắm là Bí thư Thị ủy, Thị trưởng, Phó bí thư Tỉnh ủy và Phó thị trưởng thường trực còn lọt vào mắt bọn họ.
Kỳ Dư Hồng sẽ không chọn hắn. Dù là Sử Lai Hòa hay Hoàng Côn đều làm Kỳ Dư Hồng hài lòng, điều này Triệu Quốc Đống rất tin. Càng không cần nói Nghiêm Lập Dân đứng ngoài đâm hắn, Phó bí thư Thị ủy mặc dù không có tác dụng quyết định nhưng tạo phiền phức cũng dễ.
Không được Thị ủy ủng hộ, hắn muốn lên phải nghĩ biện pháp trên tỉnh. Hơn nữa quyền quyết định là trên tỉnh, nhiều lúc Thị ủy xác định xong nhưng mà Tỉnh ủy thấy không phù hợp thì thậm chí có thể điều người từ ngoài hoặc cơ quan cấp sở tới Thị xã, lầm anh buồn bực mà phải ngậm miệng không nói. Nhất là ở nơi kinh tế chậm phát triển càng dễ xảy ra hơn nữa.
Người đại biểu mấy chữ trên tỉnh chỉ có vài người mà thôi. Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách Đảng đàn, Trưởng ban tổ chức cán bộ, mấy phó Trưởng ban tổ chức cán bộ, mà quyết định chính là hai người đầu. Trên cơ bản nếu hai người đầu quyết định thì đưa ra Thường vụ tỉnh ủy sẽ không bị phản đối với mấy vấn đề đơn giản này.
Nếu có vị Thường vụ tỉnh ủy nào đó có sự lựa chọn thích hợp thì bọn họ phải thông qua con đường chính thức hoặc không chính thức đưa tới Ban Tổ chức cán bộ.
Tình hình cơ bản này Triệu Quốc Đống được biết từ Liễu Đạo Nguyên và Vương Phủ Mỹ. Đối với một Thường vụ thị ủy Ninh Lăng – nơi chậm phát triển thì khó có thể khiến lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy chú ý.
Làm thế nào mới nắm bắt cơ hội này?
Triệu Quốc Đống còn không rõ tin này của Tương Uẩn Hoa đến bao giờ sẽ được chứng thực. Có thể là một vị Thường vụ tỉnh ủy nào đó đột nhiên đề ra, hay là btcbc xuống dưới xác định?
Triệu Quốc Đống ra ngoài bắt taxi chạy đến trung tâm nghệ thuật ở phía đông đường Hải Đường. Hôm nay hắn tới đây là có nhiệm vụ.
Trung tâm nghệ thuật này đã cũ kỹ, nhưng vẫn là điểm biểu diễn lớn nhất An Đô.
- Anh, sao anh lại tới đây? Triệu Quốc Đống xuất hiện làm Đức Sơn có chút kinh ngạc.
- Anh sao không thể tới? Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói: - Sao, thấy anh nên sợ à?
- Không có, không có mà. Đức Sơn vội vàng xua tay nói. - Em chỉ hỏi một chút mà thôi.
- Sao, cô bạn gái người mẫu của chú còn phải tham gia cuộc thi loại này sao? Đây cho người mới mà. Triệu Quốc Đống nhìn vào bức biểu ngữ mà nói.
- Ha ha, anh, em sớm chia tay cô ta rồi. Hôm nay em đại biểu Tập đoàn Thương Lãng tham gia, tới lúc ấy còn lên tặng quà.
Vẻ kỳ quái trên mặt Đức Sơn làm Triệu Quốc Đống khó hiểu. Triệu Quốc Đống thấy xe Desert Prince thì mới biết Đức Sơn ở An Đô. Theo lý trụ sở của Tập đoàn Thương Lãng đã đưa lên Thượng Hải, cao tầng của Tập đoàn Thương Lãng ở lại An Đô không lâu. Không ngờ xe thằng này lại ở đây. Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.
- Tập đoàn Thương Lãng bỏ tiền ra tài trợ sao? Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ cuộc thi người mẫu có tác dụng tăng thương hiệu của Nước suối Thương Lãng. Theo hắn thấy thà bỏ tiền quảng cáo trên Cctv còn hơn, hoặc tài trợ cuộc thi thể thao còn tăng được thương hiệu.
- Ha ha, sao có thể nói như vậy anh? Đức Sơn gãi đầu nói: - Cuộc thi chọn người mẫu mới cũng có sức ảnh hưởng trong ngành này. Tập đoàn cho rằng tài trợ cuộc thi không mất nhiều tiền mà có thể tăng sức ảnh hưởng của Nước suối Thương Lãng trong giới giải trí, hơn nữa chúng ta đã bán ra nhân sự Tinh hoa Trường Bạch, giá rất cao, bắt đầu tiến vào các khách sạn cao cấp. Loại nước suối này rất được hoan nghênh.
Không cần duy nhất, chỉ cần đắt nhất. Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ tới câu kinh điển này. Hắn cười phá lên, thời này một chai nước suối có giá 12 tệ ư?