Vương Phủ Mỹ thích chè xanh, nhất là chè Nga Mi Trúc Diệp Thanh, chỉ là thời buổi này cá tôm lẫn lộn, nhiều Trúc Diệp Thanh hàng giả, người bình thường khó phân biệt được. Vì thế Vương Phủ Mỹ ra ngoài thường mang theo một túi lá trà và tự pha.
Chè mà Vương Phủ Mỹ uống đều là nhờ người mang từ Nga Mi về, nếu không sẽ nhờ bạn bên Tứ Xuyên gửi cho mình.
Triệu Quốc Đống lại là động vật ăn tạp. Mặc dù hắn không thể không có trà nhưng trà gì uống cũng được. Cả chè xanh, chè sao đều uống tốt.
Một nắm Trúc Diệp Thanh được cho vào nước, uống một lượt nước là bắt đầu nhạt đi. Chẳng qua uống chè là do tâm trạng mà thôi.
- Suy nghĩ này của Chủ tịch Ninh đúng là vượt qua hiện tại, ba đường cao tốc cùng làm có nghĩa là gì? Mấy con đường này đã vài tỷ, đây là một vấn đề rất khó khăn. Cũng không biết Chủ tịch Ninh có thể có biện pháp gì không? Nếu như Cao tốc An Tương có thể nhanh chóng động thổ bên Ninh Lăng em sẽ có thời cơ rất tốt.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh. Nếu An Tương khởi động thì đó là cơ hội rất lớn đối với Ninh Lăng. Chỉ là phương án làm cao tốc An Tương có vài bản khác nhau, mặc dù phương hướng chung thì không thay đổi nhưng chỉ điều chỉnh nhỏ cũng là rất quan trọng đối với huyện nào đó.
- Nếu nói điều kiện thì An KIềm là đầy đủ nhất, hơn nữa đường từ Đường Giang đến Lô Hóa vốn là khu vực phát triển công nghiệp từ trước, nhất là nó đi xuyên qua bốn quận, huyện Lô Hóa, có thể nói là con đường sống còn đối với Lô Hóa, cũng có thể tăng địa vị của ĐƯờng Giang. Vương Phủ Mỹ cười nói: - Đương nhiên An Tương cũng có giá trị, nó đi xuyên qua Vĩnh Lương cùng Ninh Lăng đến thẳng Tương Trung, nó có ý nghĩa lớn đối với khu vực trung tây.
- Vậy cao tốc Thiểm An không có hy vọng sao anh?
- Cũng không chắc, mấy nơi kia phát triển chậm nhưng nếu quy kết hết cho Thị ủy và Ủy ban là không công bằng. Hệ thống giao thông quá lạc hậu là nguyên nhân quan trọng ngăn cản sự phát triển của bọn họ, nếu cao tốc Thiểm An được xây dựng thì đó là tin quá tốt đối với Thông Thành và Nam Hoa – hai Thị xã có kinh tế chậm phát triển. Hơn nữa Chủ tịch Ninh Pháp và Bí thư Quý Thành Công cũng nhất trí trong việc giúp các huyện nghèo của tỉnh thoát nghèo.
Đối với các tỉnh khu vực Trung tây mà nói thì vấn đề giao thông luôn là điều khiến người ta khó giải quyết. Mà muốn giải quyết vấn đề giao thông thì ngoài việc mong quốc gia cho chính sách và đầu tư, còn đâu chủ yếu là phải do chính quyền địa phương quyết tâm và có tài chính khởi động.
Vị trí địa lý của tỉnh An Nguyên khá phức tạp. Phía bắc và đông đều là khu vực đồi núi, phía nam lại là đồng bằng, sông suối nhiều, chỉ có phía trung và tây là hoàn toàn đồng bằng, tổng thể mà nói địa lý chia cắt nhiều. Các nơi có truyền thống phát triển công nghiệp nặng của tỉnh An Nguyên chính là Kiến Dương, Miên Châu cùng với Lô Hóa, Vinh Sơn, mấy nơi khác hầu hết đều chỉ có sản xuất công nghiệp nhẹ.
Mà mấy Thị xã như Nam Hoa, Vĩnh Lương, Hoài Khánh, Ninh Lăng, Thiên Châu cùng Thông Thành thì gần như không có quy mô sản xuất công nghiệp, điều này làm tình hình tài chính tỉnh An Nguyên càng thêm khó khăn. Đương nhiên đây cũng là bệnh chung đối với các tỉnh khu vực trung tây.
Bây giờ lãnh đạo tỉnh An Nguyên cũng ý thức được điểm này, chẳng những cố gắng thay đổi quan niệm của cán bộ toàn tỉnh, cũng bắt đầu dồn nhiều tâm trí vào việc xây dựng cơ sở trụ cột. Cao tốc An Quế, An Du năm đó sau mấy lần tranh cãi đã được khởi công. Mặc dù là như vậy nhưng so sánh với mấy tỉnh Tứ Xuyên, Hồ Bắc, Hồ Nam cùng với Thiểm Tây lân cận thì An Nguyên vẫn lạc hậu hơn. Cũng may hai con đường này thông khiến An Nguyên không quá bị chia cắt với các nơi.
- Hệ thống giao thông là rất quan trọng đối với sự phát triển kinh tế của một địa phương. Có thêm đường cao tốc càng khác hơn nữa. Nếu cao tốc An Tương làm thì chỉ có hơn hai tiếng là từ Ninh Lăng tới được An Đô. Không những khoảng cách thực tế rút ngắn, tâm lý con người cũng rút ngắn. Anh nghĩ xem, chỉ hai tiếng là lên được tỉnh thành, anh sẽ thấy có tới Ninh Lăng cũng không vấn đề gì. Có việc thì chạy về hai tiếng là được. Hay nhớ gia đình có thể về ngay được.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ồ, chú nhớ gia đình cơ à? Vậy sao còn không mau tìm ai đó đi? Anh thấy có không ít cô bé quanh chú, sao không tìm được một người ư? Vương Phủ Mỹ cười hì hì mà nói.
- Không nhắc chuyện này, em bây giờ còn chưa nghĩ đến nó. Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
Nhắc tới lại làm Triệu Quốc Đống phiền lòng. Chuyện của Cổ Tiểu Âu làm hắn rất áy náy. Mặc dù Cổ Tiểu Âu nghĩ thoáng nhưng Triệu Quốc Đống vẫn thấy có vấn đề.
Chẳng qua Cổ Tiểu Âu lại nói thẳng cô cả đời không muốn lấy chồng, nếu tìm được ai thì làm tình nhân thoải mái hơn. Bây giờ thì cô chỉ thấy vừa mắt với mỗi Triệu Quốc Đống, cho nên cũng chỉ tạm thời dùng Triệu Quốc Đống làm tình nhân.
- Quốc Đống, không nghĩ tới không có nghĩa không nghĩ tới. Bây giờ tuổi của chú cũng nên suy nghĩ rồi. Vị trí của chú giờ đã khác, không gian phát triển rộng hơn, nếu vấn đề hôn nhân không giải quyết thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của chú. Điểm này chú phải hiểu.
Vương Phủ Mỹ cũng biết Triệu Quốc Đống là kẻ phong lưu, các cô gái bên cạnh không ít. Nhưng người môn đăng hộ đối để giúp cho hắn phát triển về chính trị lại không có. Các cô nữ sinh viên cũng được, bạn từ bé cũng được nhưng đó là nếu Triệu Quốc Đống chỉ là người bình thường, hoặc quan chức bình thường mà thôi.
Nhưng Triệu Quốc Đống mới 26, 27 tuổi đã làm Bí thư huyện ủy. Một Bí thư huyện ủy nếu có thể tìm một người vợ thích hợp thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua Vương Phủ Mỹ biết chỉ sợ cả tỉnh An Nguyên này cũng không tìm được ai thích hợp. Sợ là chỉ có con gái của Quý Thành Công hay Phan Viên Triêu là miễn cưỡng thích hợp với Triệu Quốc Đống.
- Mỹ ca, em biết việc này. Ôi, chỉ là chuyện này cũng còn phải do duyên phận nữa mà. Nếu tùy tiện lấy một người và sống cả đời với nhau sẽ rất khó chịu. Triệu Quốc Đống thở dài nói: - Không nói chuyện này, em tự có chừng mực. Anh nói trên tỉnh đang suy nghĩ ba đường cao tốc kia?
- Ừ, cuối tháng ba Chủ tịch Ninh đã dẫn đoàn đại biểu sang Hà Nam khảo sát, vừa lúc tiến hành thông xe của cao tốc Hứa Cao. Hứa Cao khởi công vào tháng 12 mà đã xong rồi. Chỉ riêng Hà Nam đã có bốn con đường cao tốc được xây dựng xong và đang xây, hơn nữa còn vài đường cao tốc khác được trình lên, điều này làm Chủ tịch Ninh bị đả kích.
Vương Phủ Mỹ gật đầu nói: - Chủ tịch Ninh đã nói GDP và thu nhập bình quân đầu người của Hà Nam chỉ hơn An Nguyên một chút mà thôi. Tại sao công tác xây dựng giao thông của An Nguyên lại kém người ta quá xa như vậy? Chỉ vì điều kiện tự nhiên của An Nguyên phức tạp hơn sao? Lúc ấy giám đốc Sở Giao thông đi cùng phải tái mặt và đổ mồ hôi.
- Cuối cùng Chủ tịch Ninh kết luận một điểm không phải do địa lý, không phải do tài chính khó khăn, xét tới cùng là do Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân thiếu quyết tâm, các cơ quan chuyên môn không có tinh thần nghiên cứu. Lời này rất nặng, nghe nói sau đó trong một hội nghị Bí thư Quý Thành Công đã nói công tác xây dựng giao thông mấy năm nay làm tốt, nói có lãnh đạo không thể vì cái lợi trước mắt, còn khen công tác của Sở Giao thông.
Vương Phủ Mỹ nói như vậy, Triệu Quốc Đống liền hiểu ý cuối cùng. Hai vị Bí thư và Chủ tịch thường không mấy khi hòa hợp.
- Chủ tịch Ninh cảm thấy việc xây dựng đường cao tốc của Hà Nam làm quá nhanh, nên muốn làm như vậy ở An Nguyên phải không anh? Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, Chủ tịch Ninh nói mục tiêu là xây dựng An Đô thành thành phố quốc tế, An Nguyên sẽ là tỉnh đứng đầu về kinh tế của khu vực Trung tây, giao thông cũng phải đi đầu trong toàn khu vực. Xem ra năm nay Sở Giao thông sẽ bị Chủ tịch Ninh điều chỉnh. Anh thấy không chừng cả ba đường cao tốc kia sẽ nhanh chóng được tiến hành. Vương Phủ Mỹ cười nói.