Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 89



Hạng mục Lan khê ngự uyển đã chính thức được bán nhưng vẫn duy trì sự thần bí, điều này lại làm cho hạng mục được nhiều người theo đuổi.

Mai Giang Minh Châu giai đoạn 1, 2 nhằm vào người có tiền trong nước, như vậy Lan khê ngự uyển chủ yếu nhằm vào người giàu trong tỉnh.

Bán chạy như vậy làm Triệu Quốc Đống phải thừa nhận ít nhất trước mắt cơn lốc tài chính Châu Á tạm thời còn chưa ảnh hưởng tới người trong nước ngoài nhân viên chuyên môn.

Hạng mục Khê bạn dật cảnh của tập đoàn đến tháng bảy cũng bắt đầu bán, coi như là chúc mừng Hongkong về Trung Quốc. Hai hạng mục cách nhau hai tháng và kéo dài cơn sóng của Địa ốc Thiên Phu.

Triệu Quốc Đống cầm chén rượu đi lại trong khách sạn. Dù là Dương Thiên Bồi, Kiều Huy hay Hứa Minh Viễn lúc này đều rất bận. Lần này Địa ốc Thiên Phu tổ chức tiệc mừng đã mời đại biểu trong các vị khách, các cơ quan liên quan trong chính quyền.

- Xong rồi à?
Thấy Hứa Minh Viễn cuối cùng đã có thể đi ra, Triệu Quốc Đống giơ chén lên cười nói:
- Có đôi khi tôi thấy công tác của các anh có tính sáng tạo cao, ít nhất có thể tận mắt nhìn từng ngôi nhà mọc lên giống như một đám trẻ con được mình nuôi lớn, sau đó đưa bọn chúng ra ngoài cống hiến.

- Ha ha, Quốc Đống, nếu anh mà có ý vào kinh doanh thì tôi nghĩ tổng giám đốc Dương sẽ vui mừng giơ hai tay chào đón rồi.
Hứa Minh Viễn thở dài nói:
- Đến hôm nay tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Bán chạy lắm hả?
Triệu Quốc Đống cười nói.

Hứa Minh Viễn trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Cũng không phải chuyện tốt mà anh làm sao? Đều là anh dọa tổng giám đốc Dương và Huy ca, để bọn họ lo lắng về tương lai của thị trường bất động sản. Nhất là Huy ca vẫn nói thầm chúng ta nhận quá nhiều đất, vì thế cả năm tập đoàn đều nhìn chằm chằm vào hạng mục này đó.

- Hừ, đó là tôi có ý tốt, cũng có ý nhắc nhở các anh đừng quá đắc ý quên hết mọi chuyện. Nghĩ rằng xây dựng nhà xong là có thể bán, có thể được hoan nghênh. Cứ qua vài tháng nữa là các anh sẽ thấy lời tôi nói đúng như thế nào.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Được rồi Quốc Đống, anh không nên nói đen đủi như vậy chứ? Coi như tôi sợ. May mà hạng mục này tiêu thụ không đến mức như anh nói, nếu không tôi đúng là phải tìm anh hỏi tội.
Hứa Minh Viễn nhe răng cười nói.

- Ồ, xem ra bán cũng được đó.

- Cũng được, hai ba ngày đã bán coi như hết, hơn nữa đều là một tay trao tiền một tay trao hàng.
Hứa Minh Viễn nhỏ giọng nói:
- Còn lại hơn 12 căn có lẽ trong một tuần là bán hết, nếu không bán được thì coi như làm nhà cho nhân viên độc thân của tập đoàn.

Triệu Quốc Đống có chút giật mình. 190 căn đâu phải con số nhỏ, thời này khác với sự điên cuồng của người dân vào mười năm sau, khi chế độ nhà tập thể vẫn chưa hủy bỏ, người ta bỏ tiền mua bất động sản, nhà cửa là rất hiếm. Mà hạng mục của Địa ốc Thiên Phu lại nhằm vào người có tiền, nhưng dù sao lớp người này có hạn, có thể thoáng cái bán nhiều như vậy đúng là làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên.

- Nếu như thoáng cái bán được nhiều như vậy tức là hạng mục này đã thành công.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xem ra Khê bạn dật cảnh cũng tương đương như vậy. Chẳng qua sang năm chỉ sợ không được như vậy. Khê bạn dật cảnh phải bán thật nhanh, sang năm không phải thời cơ tốt để bán nhà đâu, nhưng lại là thời cơ tốt nhất để thu mua đất, cũng là thời cơ cá lớn nuốt cá bé.

- Nói như vậy tức là anh vẫn nhận định năm sau rất không được?
Hứa Minh Viễn đã bắt đầu tiếp nhận quan điểm của hai người ddtb. Đối với y mà nói thì tình hình kinh tế năm nay đang có xu hướng tốt, không hề thấy có vẻ gì sau đây sẽ bất lợi. Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn luôn khẳng định như vậy, hai người kia lại sùng bái ánh mắt của Triệu Quốc Đống cho nên y cảm thấy không dám khinh thường.

- Sao vậy, anh lo à?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Có thể không lo sao? Ngành bất động sản vốn không dễ làm, nếu như kinh tế có vấn đề thì thị trường sẽ giảm sút. Chúng ta làm tốt hơn nữa thì có ai mua?

Hứa Minh Viễn thở dài nói.

- Khủng hoảng kinh tế chưa chắc đã là việc xấu. Anh khó, người khác cũng khó. Tôi nói rồi, phải duy trì việc thu tiền, hạng mục ra lập tức bán, thu lại tiền ngay lập tức, cố gắng không cho nợ. Ngoài ra phải cố gắng duy trì tài chính, sang năm các công ty khác sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng có lẽ là cơ hội của Thiên Phu. Tôi nghe nói mấy hạng mục của tập đoàn Hoa Mậu bán không chạy, mà bọn họ cầm không ít đất của chính quyền thành phố. Ha ha, mấy mảnh đất đó của họ không có tiền, không chừng sang năm tập đoàn Hoa Mậu sẽ gặp phiền phức.

Triệu Quốc Đống vẫn chú ý sự phát triển của thị trường bất động sản An Đô. Hoa Mậu là một trong ba công ty lớn nhất trong lĩnh vực này của An Đô. Mà Địa ốc Thiên Phu chỉ có thể tính là lớp sau của ngành bất động sản An Đô. Mặc dù hai năm nay liên tục bán ra mấy hạng mục nhưng chủ yếu tập trung vào người giàu. Hơn nữa Mai Giang Minh Châu có khách chủ yếu là từ các nơi trong nước tới, không có nhiều người địa phương. Mặc dù làm người ta chú ý nhưng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với mấy công ty như Hoa Mậu. Đến khi Lan khê ngự uyển được bán ra mới chính thức đánh vào thị trường của bọn họ.

Chẳng qua khủng hoảng kinh tế rất nhanh sẽ khiến các công ty bất động sản rơi vào thời kỳ đóng băng. Lấy đất mặc dù là ký kết với thành phố, nhưng dù sao vẫn là phải vay vốn ngân hàng, phải trả tiền lãi. Tương lai sắp tới không rõ ràng thì ai dám nhận.

Dương Thiên Bồi cuối cùng đã có thể rảnh, y vội vàng đi tới trước mặt Triệu Quốc Đống, giơ chai nước “Thánh thủy”, bên dưới có mấy chữ nhỏ: “Tinh hoa nước suối” và nói:
- Quốc Đống biết khách sạn Văn Hóa này bán chai nước với giá bao nhiêu không?

- Bao nhiêu? 15 hay 18?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ha ha, 20 tệ, đúng là coi tiền là giấy. Một chai 20 tệ, giá còn đắt hơn rượu. Thế giới quá điên cuồng, mà kẻ tạo ra điên cuồng cũng là người.
Dương Thiên Bồi thở dài nói.
- Anh lúc này mới hiểu vì sao chú lại ủng hộ đám Trường Xuyên xây dựng cao ốc ở Lục Gia, đó là do tiền kiếm được quá nhiều mà không có chỗ dùng nên phải dùng cách này mà tiêu hoang.

- Tiêu hoang? Từ này dùng rất chính xác. Không biết Mai Giang Minh Châu được bán ra có phải do tính tiêu hoang của người không nữa. Bán ở Bắc Kinh Thượng Hải còn ra vẻ thần bí gì mà xem nhà, tài trợ vé máy bay. Xem rồi không mua cũng không sao, còn mua phòng trúng thưởng du lịch Hongkong. Ha ha.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Em nghĩ cách tiêu hoang này cũng không kém chai nước 20 tệ đâu.

- Chú đúng là giỏi hại người, chẳng qua cách làm kia không quan hệ gì với anh, đó là do Kiều Huy và Hứa Minh Viễn làm, anh chỉ cần biết kết quả.
Dương Thiên Bồi xua tay nói:
- Không cần biết mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần mèo biết bắt chuột là được mà. Anh cũng thế, mặc kệ dùng cách gì, chỉ cần bán được là được.

- Vậy đám Trường Xuyên cũng thế mà? Không cần biết dùng cách gì bán một chai nước suối chỉ có giá 1, 2 tệ mà bán được với giá 10, 20 tệ, chỉ cần được hoan nghênh là được mà.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói.

- Ha ha, ai cũng nói không thể lấy thành bại luận anh hùng, nhưng thị trường lại có thể.
Dương Thiên Bồi cười nói:
- Quốc Đống, chú gọi điện cho anh là có việc gì thế?

- Ừ, cao ốc Thương Lãng thế nào rồi anh?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Rất thuận lợi, bây giờ là lúc làm móng cho nên thời gian này anh không dám rời đi. Làm xong móng và một phần tầng thì anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Bồi ca, tỉnh dự định làm mấy đường cao tốc – An Tương, Thiểm Cao, An Kiềm. Chuyện này không thể bỏ qua.
Triệu Quốc Đống lần này tới chính là thông báo với Dương Thiên Bồi. Bây giờ ngành xây dựng và bất động sản khác mười năm sau.

- Ồ?
Mắt Dương Thiên Bồi sáng lên mà nói:
- Ba đường cao tốc cùng khởi công? Nhiều tiền như vậy, tỉnh thừa nhận được không?

- Không theo kịp thì có Ủy ban nhân dân tỉnh đứng sau chịu mà, có thể trốn sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nếu không có tiền thì chỉ bằng việc Ủy ban nhân dân tỉnh nợ tiền anh, anh vay tiền từ hệ thống ngân hàng cũng có đủ lý do.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.