Từ Thu Nhạn im lặng không nói gì, Triệu Quốc Đống cũng biết trước khi giải thích với Từ Xuân Nhạn thì khúc mắc sẽ không giải nổi.
Chuyện nếu đã xảy ra thì hắn không hề hối hận hoặc là làm mấy chuyện dối trá. Làm đã làm thì cứ mặc nó, rất nhiều chuyện anh thấy nó rất phức tạp nhưng thực ra nó lại đơn giản.
Có lẽ cảm nhận không khí hơi căng cứng, Từ Thu Nhạn trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào. Nếu đứng dậy thì hơi đường đột giống như vừa nãy mình phóng đãng là do ham muốn tình dục. Nhưng nếu không đứng lên và nằm trong lòng người đàn ông này, tay hắn còn đang đặt trên ngực cô, như vậy cô lại không cam tâm.
Triệu Quốc Đống thực ra lại thông suốt. Từ Thu Nhạn mặc dù là chị em sinh đôi với Từ Xuân Nhạn nhưng tính cách lại khác nhau. Từ Xuân Nhạn ấm áp dịu dàng, Từ Xuân Nhạn lại hoạt bát. Nếu chuyện này xảy ra với Từ Xuân Nhạn có lẽ có chút phiền phức, nhưng xảy ra với Từ Thu Nhạn thì đỡ hơn. Huống chi Triệu Quốc Đống cũng thấy Từ Thu Nhạn không bài xích mình.
- Câu lạc bộ kinh doanh có tốt không? Triệu Quốc Đống tìm chuyện phá vỡ không khí im lặng.
- Cũng được, bây giờ nhiều người phụ nữ thích làm đẹp nên không lo việc kinh doanh. Chị bán thiết bị cũng được, có lẽ tình hình sang năm còn tốt hơn một chút. Từ Thu Nhạn hơi cuộn mình lại nhưng vẫn va chạm vào hắn. Lúc trước cô không để ý nhưng bây giờ lại có chút xấu hổ.
Cuối cùng do Triệu Quốc Đống lưu luyến đứng lên, hai người mặc quần áo và không nhắc tới việc này.
Từ Thu Nhạn vội vàng rời đi bỏ lại một mình Triệu Quốc Đống ở trong phòng. Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, hơn nữa còn phải nghĩ làm như thế nào để giải thích với Từ Xuân Nhạn, tránh Từ Xuân Nhạn tổn thương.
Triệu Quốc Đống mang theo tâm trạng mà bay lên Bắc Kinh. Lúc này hắn không thông báo ai mà một mình tới khách sạn Côn Lôn.
Trước khi đế Bắc Kinh, hắn đã gọi cho Lưu Kiều hẹn gặp trong quán café khách sạn Côn Lôn. Triệu Quốc Đống cũng không khách khí với các cô, lộ thẳng chuyện này là tốt nhất. Hắn có thể đổ chuyện sang các cô khi Thái Chánh Dương hỏi, đỡ phiền phức về sau còn nhiều hơn nữa.
Ngồi trong quán đợi người, Triệu Quốc Đống buồn bực mở quyển Walden ra đọc.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ miên man thì trước mặt có tiếng bước chân vang lên làm hắn về thực tại. - Triệu Quốc Đống, anh phong độ như vậy sao?
- Xin lỗi, tôi vừa suy nghĩ một chuyện. Triệu Quốc Đống đứng lên nói một câu rồi nhìn cô gái sau lưng Lưu Kiều.
- Chào anh, tôi là Lưu Nhược Đồng.
- Triệu Quốc Đống, mời hai người ngồi.
Triệu Quốc Đống chỉ hơi bắt tay rồi bỏ ra ngay, giống như đối phương có bệnh vậy. Hai người đều thấy đối phương đều làm lấy lệ. Hai bên thực ra ở hai thế giới khác nhau nên cũng không lạ.
- Daisily, em và Triệu Quốc Đống đã quen từ trước. Chị nghĩ chúng ta bây giờ có thể bàn làm như thế nào đối phó chuyện ngày mai. Lưu Kiều nói thẳng vào chủ đề. Cô có thể cảm nhận được hai bên không tin gì nhau, bây giờ không hóa giải tâm trạng này thì sao qua được cửa ngày mai.
- A, Lưu Kiều tiểu thư, nói thật tôi không giỏi đóng kịch nên có chút lo lắng. Triệu Quốc Đống chưa nói hết thì Lưu Kiều đã cắt ngang: - Được rồi, bây giờ mọi người đã chung một thuyền, thuyền này có thể đi được bao lâu thì không ai biết, nhưng nếu không muốn nó chìm ngay thì phải cùng cố gắng. Cậu gọi tôi Kiều, tôi gọi cậu là Quốc Đống. Quốc Đống, cậu trong chính trị mà không giỏi đóng kịch sao, vậy tôi phải nghi ngờ về năng lực Bí thư huyện ủy của cậu.
Lưu Kiều nói như vậy làm Triệu Quốc Đống á khẩu. Đã lâu như vậy không ai nói như vậy với hắn. Mặc dù là Kỳ Dư Hồng thì hầu hết đều dùng giọng nghiêm túc, chỉ bảo mà nói chuyện.
- Ha ha, tôi chỉ là không quá giỏi việc đóng kịch tình cảm mà thôi. Triệu Quốc Đống lắc đầu cười khổ nói: - Chẳng qua Kiều tỷ nếu đã phân phó thì tôi phải nghe lời.
- Kịch bản tôi đưa ra rất đơn giản, nhưng với hai người thì lại có chút phức tạp. Bây giờ hai người phải học cách hiểu nhau. Đầu tiên hai người ngồi cạnh nhau, đúng, chính là ngồi bên nhau. Nếu nói đã tiếp xúc hơn nửa năm thì dựa theo lời hai người nói với bên của mình thì là tâm đầu ý hợp, vừa gặp như quen từ lâu thì không được để vừa vào nhà đã bị mọi người nhìn ra chứ?
Lưu Kiều chỉ chỉ ngón tay ra trông như một đạo diễn.
- Cái này … Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng nhìn nhau rồi suy nghĩ thấy cũng đúng. Điểm này mà không làm được thì đừng nói cái khác, trực tiếp nói thẳng rồi vỗ tay rời đi. Triệu Quốc Đống đành ngồi cạnh Lưu Nhược Đồng. Lưu Nhược Đồng mặc dù không di động vị trí nhưng người hơi nghiêng sang bên và nhíu mày.
- Daisily, em gần Quốc Đống một chút. Đúng, gần một chút. Nếu hai người muốn diễn thành công thì làm theo lời chị. Đầu tiên phải loại khoảng cách về cơ thể và cảm giác xa lạ. Đây là bước đầu, nếu không làm được thì kết thúc luôn đi, đừng phí thời gian và tâm trí của mọi người.
Lưu Nhược Đồng rất miễn cưỡng ngồi ngay ngắn lại, chẳng qua người sáng suốt là thấy ngay cô khá cứng nhắc và khẩn trương.
- Thả lỏng, Daisily, em làm trong Bộ Ngoại giao, em có thể giữ được phong độ ưu nhã của nhân viên ngoại giao không? Không nên ra vẻ lạnh nhạt như vậy chứ? Đây không phải đàm phán với đối thủ mà là cuộc gặp mặt gia đình đầy hạnh phúc. Lưu Kiều nhíu mày nói.
Lưu Nhược Đồng cảm thấy mình đúng là muốn điên lên, cứ tiếp tục như vậy thì không biết cô có chịu được không. Mặc dù cô đã được huấn luyện những thứ mà người bình thường không thể chịu đựng, nhưng cuộc sống gia đình mà cũng phải tập thì sao cô chịu được.
- Được rồi, cứ duy trì tiếp xúc cơ thể ở khoảng cách gần như vậy, ngồi một lát thì chị sẽ đưa hai đứa đến siêu thị. Ừ, đừng nhìn chị với ánh mắt như vậy, tay trong tay như tình nhân.
Triệu Quốc Đống thấy càng lúc càng càng xa nên vội vàng nói: - Kiều tỷ, tôi nói một câu. Dù theo những gì chúng tôi nói lúc trước thì quan hệ giữa tôi và tiểu thư Nhược Đồng cũng không phát triển nhanh như vậy mà. Kịch bản của chị hình như hơi quá …
- Tôi biết, là cậu thấy làm cứng nhắc như thế này là có thể vượt qua kiểm tra sao? Lưu Kiều nói với giọng mỉa mai: - Nếu không nhanh chóng kéo gần cảm giác xa cách thì hai người đóng kịch được sao? Tôi còn bố trí cậu đi mua hai bộ đồ lót cho Nhược Đồng. Đúng, Nhược Đồng, em còn phải mua giúp Triệu Quốc Đống hai món đồ, thắt lưng, ví da của đàn ông đó.
Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng há hốc mồm, mắt trợn tròn.
- Sao? Hai người thấy tôi bố trí chưa chu đáo hay thiếu tính thực tế? Nếu không hai người tự bố trí đi. Sao? Chẳng qua tôi nhắc hai người phải tự mình suy nghĩ một chút xem có thể được người nhà tin không, chính xác mà nói là làm khán giả tin. Mà hai người không có thời gian, chỉ có lần này và phải thành công.
Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng gần như cùng thở dài một tiếng. Đã đến bước này thì còn muốn quay lại sao?
- Kiều tỷ, tôi nghĩ chúng tôi không còn lựa chọn nào khác mà. Chị tiếp tục nói về kế hoạch huấn luyện của chị đi. Triệu Quốc Đống nhìn Lưu Nhược Đồng và thấy cô giống như lấy thân nuôi hổ. Cô còn cho rằng mình là thiên kim tiểu thư không dính bụi trần sao.
- Nhược Đồng, còn em. Lưu Kiều không bỏ qua cô em gái có tính độc lập cao của mình.
- Vâng. Lưu Nhược Đồng miễn cưỡng gật đầu.
- Được, đầu tiên hai người phải đổi cách xưng hô. Quốc Đống, bắt đầu từ bây giờ cậu gọi giống tôi, Daisily. Daisily, em cũng phải gọi là Quốc Đống. Đây là điều cần thiết, ngay cả cách xưng hô cũng gọi như người ngoài thì ai nghĩ hai người là tình nhân. Lưu Kiều khuấy ly café rồi nói tiếp: - Thử một lần đi, có lẽ hai người thấy gọi như vậy cũng được.
Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng cùng cau mày, thở dài. Còn lựa chọn nào khác chứ. Lưu Kiều nói gần như đều chính xác. Mặc dù bọn họ không muốn nhưng lý trí nói với bọn họ muốn qua cửa thì phải như vậy.