Triệu Quốc Đống nằm nghiêng người mà suy nghĩ, cô gái bên cạnh đang ngủ ngon. Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã là 8h. Bành Trường Quý nhất định đang đợi ngoài cửa tiểu khu. Tối qua Bành Trường Quý đã chạy tới để đón Triệu Quốc Đống về Ninh Lăng.
Đến khi lên xe, Triệu Quốc Đống vẫn đang nghĩ đến cảm giác thoải mái đêm qua. Cù Vận Bạch nghĩ rất thoáng. Gặp Triệu Quốc Đống, cô không hề e ngại gì. Cô không có ý định kết hôn nên thấy quan hệ bây giờ giữa cô và Triệu Quốc Đống là rất tốt. Hợp thì gặp, không hợp thì phân, hai người thoải mái hưởng thụ và tự do là được.
Tâm trạng này cũng ảnh hưởng tới Triệu Quốc Đống, Hắn vốn còn có chút áy náy nhưng dần nghĩ thoáng ra trước sự tự nhiên của Cù Vận Bạch. Ngược lại Triệu Quốc Đống càng lúc càng si mê Cù Vận Bạch hơn, lưu luyến tình cảm này. Mà Cù Vận Bạch cũng là người duy nhất Triệu Quốc Đống có thể thổ lộ những vấn đề chính trị ở Ninh Lăng.
Đời người có được một người tri kỷ là đủ rồi. Cù Vận Bạch có lẽ là người như vậy đối với hắn phải không? Chẳng qua hắn không biết tình cảm này có thể duy trì bao lâu. Điểm này hai người đều không rõ.
Đến khi về đến Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống mới vứt bỏ tâm trạng cá nhân ra khỏi đầu.
Triệu Quốc Đống vào văn phòng, Lệnh Hồ Triều đã đặt chén Trúc diệp thanh nóng hổi lên bàn của hắn, đồng thời mang một tập văn bản lên.
- Bí thư Triệu, Trưởng ban TIếu vừa đến, tôi nói ngài chưa tới, Bí thư Triệu nói ngài về thì gọi cho anh ta. Lệnh Hồ Triều cung kính nói.
- Ừ, mời anh ta lại đây. Triệu Quốc Đống mơ hồ đoán được trận đấu đã chuẩn bị bắt đầu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Dù là hắn hay Lôi Bằng đều rõ sự bình tĩnh trước mắt chẳng qua chỉ là báo trước cho cơn bão mà thôi.
Tiếu Triêu Quý lần đầu gặp riêng vị Bí thư Quận ủy trẻ hơn y gần 20 tuổi này. Triệu Quốc Đống này luôn ra vẻ bình tĩnh, có vẻ bình thường nhưng một người có thể đánh ngã Sử Chí Hòa mà lên chức thì có thể là người bình thường sao? Khinh thường kẻ khác thì anh sẽ phải trả giá đắt, thậm chí kể cả Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng. Vì thế Tiếu Triêu Quý mới hạ quyết tâm mà gọi điện cho Tương Uẩn Hoa.
- Nói như vậy Lương Sùng Thái đủ điều kiện nhân chức ư? Nếu Cục Công an Thị xã xác định Lương Sùng Thái là ứng cử viên duy nhất thì còn cần gì hỏi ý kiến của Quận ủy, Ủy ban quận Tây Giang chúng ta? Bọn họ trực tiếp bổ nhiệm đi. Triệu Quốc Đống rất tùy tiện nói.
- Cục Công an Thị xã cũng là căn cứ ý kiến của Đảng ủy phòng mà đưa ra, điểm này… Tiếu Triêu Quý biểu hiện rất bình tĩnh nhưng Triệu Quốc Đống đã cắt ngang mà nói: - Ý kiến Đảng ủy Phòng? Tôi muốn hỏi Đảng ủy phòng này có chịu sự lãnh đạo của Quận ủy Tây Giang không?
- Đương nhiên là do Quận ủy Tây Giang lãnh đạo, chẳng qua … Tiếu Triêu Quý chưa nói hết lại bị Triệu Quốc Đống cắt ngang: - Không có gì chẳng qua hết, chính sách của Đảng từ trước đến giờ đều là Đảng phụ trách quân đội, Đảng quản cán bộ. Nếu như Đảng ủy Phòng bọn họ chịu sự lãnh đạo của Quận ủy Tây Giang, vậy Mã Chiêm Bưu là Bí thư đảng ủy Cục Công an tại sao lại trực tiếp báo cáo lên Đảng ủy Cục Công an Thị xã mà không báo cáo lên Quận ủy?
- Cái này là có nguyên nhân, Cục trưởng Mã là Đảng ủy viên của Cục Công an Thị xã cho nên .. Tiếu Triêu Quý biết vị Bí thư Quận ủy này xuất thân công an, không dễ lừa nên cẩn thận nói.
- Y là Ủy viên Đảng ủy Cục Công an Thị xã, đó chỉ là cá nhân y, không đại biểu cho Công an quận Tây Giang. Lão Tiếu, mời anh nhớ kỹ chỉ đạo nghiệp vụ không có nghĩa là vấn đề nhân sự cũng do bọn họ lãnh đạo, đây là nguyên tắc. Công an quận Tây Giang là một cơ quan của chính quyền Tây Giang, Đảng ủy Công an quận Tây Giang phải do Quận ủy Tây Giang lãnh đạo, Mã Chiêm Bưu kia đang vi phạm quy định. Tôi sẽ đề nghị Quận ủy suy nghĩ lại chức Bí thư đảng ủy của y, cần có thể đề nghị Ủy ban quận suy xét lại vị trí Trưởng phòng của y.
Tiếu Triêu Quý hít sâu một hơi. Vừa nãy y còn có chút khó hiểu về biểu hiện của Triệu Quốc Đống, bây giờ đã bắt đầu lộ răng nanh. Mã Chiêm Bưu ơi Mã Chiêm Bưu, anh lần này sợ rằng lấy đá đập vào chân mình rồi. Đừng nói vị trí chính ủy của Lương Sùng Thái, chỉ sợ chức Trưởng phòng của anh cũng mất.
- Lão Tiếu, chuyện của Mã Chiêm Bưu thì chúng ta bàn sau. Về phần người mà Đảng ủy Công an quận chọn ra, ý của tôi là sự lựa chọn này phải do Ban Tổ chức cán bộ cùng với Đảng ủy Chính pháp nghiên cứu mà có, không phải ai quyết định thay chúng ta. Anh bàn với lão Lạc một chút, đưa ra đề cử. Cuối cùng thông qua Chủ tịch Tằng và lão Lôi xác định. Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
- Nhưng mà Bí thư Triệu, Phó bí thư Đảng ủy, Phó cục trưởng thường trực Cục Công an Thị xã – Cát Kỳ và Trưởng ban Chính trị Cục Công an Thị xã đã đến quận, bọn họ hy vọng cùng ngài chọn người. Tiếu Triêu Quý có chút khó xử mà nói.
- Lão Tiếu, tôi không gặp, anh nói tôi có việc. Chẳng qua anh có thể nói với lão Cát kia rằng ý của tôi là lựa chọn Chính ủy Công an quận cần phải cẩn thận suy xét, tạm thời không xác định. Cụ thể sẽ do Ban Tổ chức cán bộ và Đảng ủy Chính pháp Tây Giang nghiên cứu.
- Nhưng mà … Tiếu Triêu Quý còn định nói thêm.
- Được rồi, chuyện này tôi đã biết. Anh cứ làm như vậy đi. 3h chiều anh đến chỗ tôi. Thời gian này tôi xuống cơ sở nhiều nên không có thời gian trao đổi với anh, chiều nay vừa lúc rảnh rỗi. Triệu Quốc Đống xua tay nói.
Tiếu Triêu Quý ra ngoài, Triệu Quốc Đống mởi ngửa người dựa vào ghế. Hắn đương nhiên biết Mã Chiêm Bưu không dám to gan như vậy, đây là được người cho phép. Hơn phân nửa là Mã Nguyên Sinh nhắc nên Mã Chiêm Bưu mới dám làm càn như vậy. Xem ra hơn 20 ngày hắn nhẫn nhịn khiến một số kẻ quên mình là ai.
Chẳng qua bây giờ có thích hợp để trở mặt không? Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi cho Tiếu Triêu Quý: - Lão Tiếu, tôi thấy như vậy đi. Anh mời Chủ tịch Tằng tiếp đón Cục trưởng Cát. Ừ, nói ý của tôi với Chủ tịch Tằng. Cứ nói là tôi vừa tới, còn cần thời gian quen thuộc tình hình nên tạm thời để đó một chút. Anh cứ nói như vậy đi.
Tiếu Triêu Quý bỏ máy xuống rồi suy nghĩ ý của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đột nhiên gọi như vậy làm y phải suy nghĩ. Đây hình như không phải phong cách của Triệu Quốc Đống mà. Chẳng qua như vậy cũng tốt, cũng không khiến mình khó xử.
Triệu Quốc Đống không phải Tằng Lệnh Thuần, mà Cục trưởng Cục Công an Mã Nguyên Sinh bây giờ cũng không phải Nghiêm Lập Dân. Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy, ý kiến của Đảng ủy Cục Công an Thị xã không hề có tác dụng gì với hắn.
Lúc csc Triệu Quốc Đống còn dám kháng lệnh càng không nói bây giờ. Chẳng lẽ nói ý kiến của tên Mã Chiêm Bưu là có thể khiến Triệu Quốc Đống gật đầu sao?
Nực cười, ngây thơ. Tiếu Triêu Quý cười lạnh một tiếng. Lôi Bằng muốn dùng Mã Chiêm Bưu cùng với Cục Công an Thị xã, thậm chí là Nghiêm Lập Dân để dò xét điểm mấu chốt của Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống cũng không đơn giản. Hắn kéo như vậy, không thèm gặp xem các người có thể làm gì.
Triệu Quốc Đống đứng lên đi đi lại lại trong văn phòng. Mặc dù bây giờ chưa phải lúc công khai nhưng bị động chờ như vậy cũng không phải biện pháp.
Hắn không chủ động gây hấn không có nghĩa là không làm gì. Đã đến lúc phải phân tích lầm như thế nào phân tán, chia rẽ bọn họ.
Một lần nữa về bàn làm việc, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi điện. Mười phút sau hắn bỏ máy xuống và quyết định cần xác nhận lại một chút. Mặc dù hắn rất tin Tương Uẩn Hoa nhưng cẩn thận vẫn hơn mà. Tương Uẩn Hoa dù sao cũng không còn ở Ninh Lăng, người có thể thay đổ.
Việc chọn chính ủy Công an quận chỉ là món điểm tâm, Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng. Cái cần đến sẽ đến, hắn vốn định kéo dài để chuẩn bị cho đầy đủ hơn. Nhưng đối phương không muốn vậy thì chiến.