Hoàng Côn không phải không ghen ghét chuyện Triệu Quốc Đống lên chức. Chẳng qua Hoàng Côn rất nhanh có thể nghĩ thông suốt. Dù sao Triệu Quốc Đống không thể đánh ngã Sử Chí Hòa thì mình chỉ thêm vào danh sách cho có, không đến lượt mình. Có thể lên làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đã làm y thỏa mãn rồi.
Nhất là sau khi đến Hoa Lâm, Hoàng Côn mới cảm thấy những quy hoạch mà Triệu Quốc Đống đặt ra lớn đến như thế nào. Từng hạng mục đang vận hành trơn tru, quy mô ngành sản xuất chủ đạo cơ bản đã hình thành, có thể nói đang hoạt động tốt. Cứ theo tình hình bây giờ nếu Tây Giang không có biến hoá lớn thì sản lượng GDP của Hoa Lâm vượt qua Tây Giang chỉ là trong hai ba năm. Nói cách khác y nắm giữ chức Bí thư của huyện có GDP đứng đầu Thị xã. Điều này làm Hoàng Côn rất phấn khích.
Mà Đường Diệu Văn cũng một lòng chú tâm phát triển kinh tế, cũng tôn trọng Hoàng Côn. Hoàng Côn có thể thoải mái làm việc bên Huyện ủy, phối hợp khá ăn ý với Đường Diệu Văn. Có thể nói làm việc khá thuận tay.
Chẳng qua thấy Vưu Liên Hương, Triệu Quốc Đống và người của Công ty Điện Quốc xuống xe. Hoàng Côn không khỏi thấy có kim đâm trong lòng. Triệu Quốc Đống này còn quá trẻ, vẻ khí thế kia làm người ta khó chịu.
Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên khi Hoàng Côn tự mình tới đây. Chẳng qua vẻ mặt khá thân thiện của Hoàng Côn đã đánh tan sự mất tự nhiên của hai người.
Ở khu du lịch này, tập đoàn Đông Năng trước đó đã thuê một khu đất lớn xây dựng làm khu nghỉ dưỡng, đây cũng là hạng mục lớn nhất trong vùng ngoài khu du lịch, số vốn đầu tư lên trên 30 triệu. Sau khi xây dựng xong sẽ là khu nghỉ dưỡng có đầy đủ khách sạn, nơi chăm sóc sức khỏ. Mà lãnh đạo tập đoàn Đông Năng thấy Công ty Điện Quốc tới cũng tận tình tiếp đón.
Kỳ Lân Quan có rất đông khách thập phương tới phúng vái làm người của Công ty Điện Quốc có chút kinh ngạc. Nhất là sau khi biết có không ít khách thập phương đến từ các tỉnh Hồ Nam, Quảng Tây, Kiềm Nam, Tứ Xuyên, bọn họ càng tò mò sao Đạo quán này lại có tiếng tăm xa như vậy.
Sau một phen nói quá của Đạo trưởng Minh Hư, đám người Công ty Điện Quốc này có chút sửng sốt. Minh Hư vừa mở mồm đã nói về lịch sử lâu dài, một đám khách bên ngoài sao nghe được truyền thuyết gì đó từ trước nên nghe gì gật đó.
Vưu Liên Hương cũng ít khi đến đây, chỉ đến khách sạn Kỳ Lân Quan ăn hai bữa mà thôi. Kỳ Lân Quan đông khách như vậy làm cô có chút kinh ngạc. Lục Nhị lúc này đang cầm cặp thay Vưu Liên Hương, vừa đi vừa nói chuyện khiến hai người không buồn chán.
Nguồn suối nước nóng ở Núi Hốt Luân khá phong phú, rất nhiều nước chảy từ trong suối tạo thành ao sâu, trong một giải đất tạo ra gần 20 hồ lớn nhỏ. Hồ lớn có thể chứa được 50 người, hồ nhỏ có thể cho hai ba người. Nhất là có những hồ dành cho đôi tình nhân vào tắm chung.
- Tổng giám đốc Đổng thấy sao? Suối nước nóng núi Hốt Luân chúng tôi không phải như suối nước nóng nhân tạo. Nhìn xem, tất cả đều là nước tự nhiên. Anh nhìn xem, nước từ mạch ngầm chảy ra đầy tràn, một đám bạn vào đó ngâm mình vài tiếng và không lo bẩn. Không giống một số nơi suốt ngày lo bẩn vì không kịp đổi nước mới.
Triệu Quốc Đống và Đổng Minh Đường thay quần áo. Bởi vì tiếp đón lãnh đạo nên ban quản lý liền bố tí mấy phòng thay quần áo bằng gỗ, phòng vệ sinh trực tiếp dùng Phòng nhập khẩu, khá hợp ý khách.
- Đúng thế, Quốc Đống, nghe nói cậu vốn là Bí thư huyện ủy ở đây, hơn tháng trước mới chính thức điều lên Ninh Lăng? Tôi thấy Đạo trưởng Minh Hư không ngừng khen cậu, nói cậu đã ủng hộ rất nhiều cho Kỳ Lân Quan. Đổng Minh Đường thay quần bơi liền phủ thêm tấm khăn tắm lên người: - Mấy khu du lịch như thế này cần giữ hoàn cảnh yên tĩnh, lại có suối nước nóng thiên nhiên nữa chứ, đây là bảo vật trời sinh. Tập đoàn Đông Năng lúc ấy xây dựng khu nghỉ dưỡng ở đây đúng là có tầm nhìn xa.
- Ha ha, tổng giám đốc, lúc trước khi khai thác khu du lịch này thì đã tốn rất nhiều công sức. Các nhà đầu tư không ai dám dễ dàng ra tay. Khoản đầu tư 80 triệu cũng là do tôi kéo đám bạn đầu tư mạo hiểm đến. Năm đầu phải xây dựng, năm thứ hai chưa có hiệu quả rõ ràng, đến năm nay mới chính thức sống. Triệu Quốc Đống có chút đắc ý khi nói về lĩnh vực du lịch.
- Trên thực tế khu vực Trung tây có nhiều nơi đều có tài nguyên du lịch và thủy lợi. Vấn đề nằm ở chỗ chính quyền địa phương có thể nhạy cảm nắm bắt cơ hội và tìm kiếm cơ hội không, có ánh mắt nhìn xa hay không? Đổng Minh Đường thở dài nói.
- Ha ha, xem ra tổng giám đốc Đổng có rất nhiều cảm xúc về việc này. Triệu Quốc Đống cười nói: - Đi ngâm mình thôi. Nhiệt độ suối nước nóng rất thích hợp. Lưu lượng nước nhiều, chảy ra liên tục nên nhiệt độ không giảm mấy, vừa lúc thích hợp.
Suối nước nóng dễ chịu rất nhanh làm người ta quên đi khó khăn trong công việc. Mọi người gần như chìm đắm trong cảm giác mê say này. Nằm trong nước, lộ nửa thân trên bên ngoài, nước chảy cuồn cuộn qua người.
Mấy người Triệu Quốc Đống, Đổng Minh Đường ngâm mình một lát rồi lên bờ. Lúc ở Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống cũng thường xuyên tới đây. Mỗi lần ngâm mình khoảng một, hai tiếng là có thể xua đi áp lực trong lòng mình. Mấy suối nước nóng thiên nhiên này chính là bảo tàng ông trời ban cho Hoa Lâm, làm như thế nào khai thác một cách khoa học và bảo vệ được nó là điều cần suy nghĩ.
Triệu Quốc Đống từ nhã gỗ đi ra thì thấy ba người Vưu Liên Hương đang đi tới hồ nước. Ba người mặc đồ tắm, trên người khoác chiếc khăn. Vị Trưởng phòng Trương kia có thân hình bình thường nhưng Vưu Liên Hương và Lục Nhị nhìn từ sau trông khá quyến rũ.
Triệu Quốc Đống không nhịn được mà chép miệng. Vưu Liên Hương bình thường nhìn không ra, chẳng qua mặc bộ đồ này lộ rõ thân hình quyến rũ. Nhất là cặp mông đầy đặn không ngừng lắc lư khi đi lại đúng là muốn hút mắt người ta.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt từ sau nhìn mình, Vưu Liên Hương quay đầu lại thấy Triệu Quốc Đống đang trợn to mắt nhìn ba người. Cô liền mở to mắt quát: - Cậu nhìn gì thế?
Triệu Quốc Đống vội vàng đi lên cười hì hì nói: - Vưu tỷ, sao thế? Tôi có thể nhìn gì nữa, cảnh đẹp trước mắt sao không nhìn. Dáng người Vưu tỷ rất đẹp, Lục nhị còn kém.
Vưu Liên Hương mặc dù vui vẻ vì được khen nhưng vẫn có chút xấu hổ nói: - Cậu đi theo chúng tôi làm gì? Tổng giám đốc Đổng đâu?
- Mấy người bọn họ chắc ngủ rồi. Triệu Quốc Đống thoải mái đi theo ba người. Vị Trưởng phòng Trương kia cũng không hề ngạc nhiên mà chỉ cười cười gật đầu.
Thấy Triệu Quốc Đống không có ý rời đi, Vưu Liên Hương cũng không tiện đuổi hắn nên đành phải xuống nước.
- Quốc Đống, cậu xem lần này có bao cơ hội? Vưu Liên Hương từ chỗ Lục Nhị cũng biết mục đích của Công ty Điện Quốc đến đây lần này, cũng biết tầm quan trọng của cơ hội này đối với Ninh Lăng. Cô cũng đoán ra việc Công ty Điện Quốc đến Ninh Lăng khảo sát là có liên quan tới lần trước Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh.
- Không biết, chỗ Thái ca cũng giúp nhưng điều kiện Ninh Lăng chúng ta không tốt mấy. Hơn nữa Công ty Điện Quốc còn chưa chính thức có ý kiến, cho nên chưa rõ. Triệu Quốc Đống dựa lưng vào thành hồ mà nói: - Dù như thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội này, có đôi khi một cơ hội bằng sự phấn đấu cả đời.
Vưu Liên Hương rất đồng ý lời này của Triệu Quốc Đống. Cô tới Ninh Lăng một thời gian, nếu ai nói quan chức Thị ủy, Ủy ban nhân dân Thị xã Ninh Lăng không cố gắng là nói dối. Ít nhất Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng không ngừng yêu cầu phát triển kinh tế, nhưng cố gắng thường khó đạt kết quả lý tưởng. Phát triển kinh tế còn bị ảnh hưởng bởi yếu tố khách quan.
- Quốc Đống, cậu phải nắm bắt cơ hội này. Bí thư Kỳ có ý kiến về cậu, mặc dù tôi và Trưởng phòng Chương đứng giữa hòa hoãn hộ nhưng nếu muốn thay đổi ấn tượng phải dựa vào chính cậu. Nhất là cậu lúc này còn vung đao cắt một tay của Bí thư Kỳ. Ngoài mặt Bí thư Kỳ không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng cũng có chút hiềm khích. Chẳng qua Bí thư Kỳ không phải kẻ hẹp hòi, cũng có cách đối xử chính xác với việc này. Tôi cũng nói với Bí thư Kỳ về việc này, ai gặp tình huống đó cũng không khoanh tay đứng nhìn, có thể tranh thủ sẽ tìm mọi cách, không thể trách được cậu. Bí thư Kỳ cũng tỏ vẻ hiểu.