- Bí thư Triệu nói đúng. Tôi làm Bí thư Đảng ủy chính pháp mấy năm và cảm nhận rõ ràng việc này. Các vụ việc quần chúng tụ tập kiện cáo càng lúc càng nhiều, các vấn đề quần chúng kiện cũng càng lúc càng sắc bén hơn. Tôi đã tiến hành nghên cứu các sự kiện quần thể năm 95, 96, 97 và thấy nó có xu thế tăng lên ít nhất trên 10% so với năm trước, vượt qua tốc độ phát triển kinh tế. Điểm này chúng ta phải cực kỳ coi trọng. Lạc Dục Thành cũng đồng ý với quan điểm của Triệu Quốc Đống. - Phân tích các nguyên nhân chính tạo thành các vụ kiện cáo tập thể này thì chủ yếu do cải cách nhà máy và thu hồi đất. Nó chiếm tỷ lệ trên 70%.
- Đây đều là mâu thuẫn không thể tránh khỏi khi cải cách và phát triển kinh tế. Cục diện cũ bị phá vỡ, trật tự nền kinh tế thị trường đi vào cuộc sống, một vài hệ thống, chế độ không thích ứng với xã hội hiện đại sẽ bị đào thải, điều này khiến không ít người sống trong hệ thống cũ không quen, mâu thuẫn là không thể tránh khỏi.
Triệu Quốc Đống nghe xong liền nói. - Chúng ta không thể vì dừng cải cách vì các mâu thuẫn đó, mà phải sớm dự tính được xem nó sẽ có mâu thuẫn như thế nào, cố gắng giảm nhỏ tác động xấu của cải cách đối với ổn định xã hội, xúc tiến cải cách theo phương thức vững vàng. Vân Đạt, sau đây các công ty, nhà máy của Tây Giang chúng ta sẽ tiến hành cải cách. Anh khi nghiên cứu vấn đề này thì cần phải nghe ý kiến của công nhân, căn cứ các công ty khác nhau mà đưa ra phương án cải cách khác nhau, cố gắng bảo vệ lợi ích của công nhân. Từ trình độ nào đó chúng ta thà hy sinh một phần lợi ích quốc gia và tập thể cũng không được để lợi ích công nhân bị tổn thất, cố gắng giảm tác động của cải cách công ty đối với công nhân và xã hội.
- Bí thư Triệu, tôi vẫn suy nghĩ vấn đề này. Các công ty của Tây Giang có nhiều loại, vấn đề rộng, tôi dự định chia giai đoạn mà tiến hành, đầu tiên chọn các công ty có quy mô nhỏ, vấn đề đơn giản mà cải cách, cố nhất mong được các nhân viên công ty ủng hộ, để bọn họ sớm hiểu cải cách là đường ra duy nhất, càng cải cách muộn càng bị động. Hoắc Vân Đạt thở dài nói. - Tôi đến nhiều công ty như vậy, cảm thấy cải cách công ty là xu thế nhất định phải làm. Rất nhiều công ty đang sống dở chết dở, tôi hy vọng có thể tìm được đường ra thích hợp cho bọn họ.
- Sau Đại hội đảng 15, Trung ương kiên quyết đẩy mạnh cải cách. Do tình hình hiện nay các công ty nhà nước đang thua lỗ nhiều hơn là có lãi, nó là gánh nặng đối với quốc gia. Nhất là bây giờ khi kinh tế tư nhân phát triển mạnh thì kinh tế nhà nước càng thêm yếu kém.
Quế Toàn Hữu cũng nói thêm vào. - Tôi đoán Trung ương nếu muốn thay đổi cục diện bất lợi này, hoàn toàn giải quyết vấn đề thua lỗ của công ty nhà nước, vậy nhất định phải nhằm vào chế độ quyền sở hữu tài sản. Chỉ dựa vào mấy biện pháp hiện nay là không thể giải quyết được vấn đề, nhất định còn cần cải cách mức độ sâu hơn. Đó chính là thành lập chế độ quyền sở hữu tài sản của công ty hiện đại, phát triển kinh tế tư nhân, , thực hiện chế độ đầu tư đa nguyên hóa, khiến hình thức cổ phần thành hình thức chủ yếu của nền kinh tế, đồng thời phát triển mạnh nề kinh tế không phải nhà nước, xúc tiến nó trở thành điểm tăng trưởng mới cho nền kinh tế.
Triệu Quốc Đống biết những lời nhắc nhở trước đây của mình đã kích thích Quế Toàn Hữu. Trong thời gian này Quế Toàn Hữu cũng đã chăm chú học tập tinh thần của Đại hội Đảng 15, cũng kết hợp học tập các tư liệu liên quan, nghiên cứu chính sách phát triển kinh tế, xem ra cũng có hiệu quả.
Về lý luận phát triển kinh tế thì đều đó là điều hay được người trong quan trường bàn luận nhiều nhất. Nhất là bây giờ khi từ trên xuống dưới đều nhìn chằm chằm vào phát triển kinh tế, anh không coi trọng không được.
Thấy mọi người đang bàn luận sôi nổi, Triệu Quốc Đống cũng vui vẻ. Hắn một bên bảo nhân viên phục vụ bố trí bàn ăn, một bên cười hì hì nhìn mọi người tranh luận. Mọi người đều là nhân tài lên mới có thể lên được vị trí như bây giờ.
Đầu bếp khu nghỉ dưỡng có thể nói là xếp hàng đầu ở An Đô, bọn họ làm hai bàn tiệc ngon mà không lãng phí.
Ăn trưa xong chính là lúc hoạt động tự do. Các nhà đều quay quần đánh mạt chược, chơi bài, trẻ con thì chơi trốn tìm ở sườn núi. La Băng, Trình Nhược Lâm mời Giản Hồng đi đánh tennis. Quế Toàn Hữu kéo Hoắc Vân Đạt, Du Minh Phú và Bành Nguyên Hậu vào làm một bàn.
- Dục Thành, năm nay anh phải chuẩn bị sẵn sàng về tư tưởng. Tình trạng của các công ty, nhà máy trực thuộc quận đã đến lúc không thể không thay đổi. Nếu còn không cải cách thì chỉ sợ tình trạng của Tây Giang còn khó khăn hơn Thị xã. Thị xã còn phải giúp các huyện khác nữa cơ mà. Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng mà nói. - Vân Đạt năm nay chủ yếu phụ trách việc cải cách các công ty. Công ty nào cần cho phá sản thì cho phá sản, công ty nào cần cổ phần hóa thì cũng phải làm. Nhân viên cầm cổ phần cũng tốt, MBO cũng tốt, từ ngoài vào mua cũng được, chỉ cần có thể có lợi cho công ty phát triển thì tôi kiên quyết ủng hộ.
- Bí thư Triệu, ngài có tính tới việc những vấn đề trong các công ty lộ ra không? Lạc Dục Thành suy nghĩ một chút rồi nói.
- Đây chỉ là một phương diện, nhiều công ty thua lỗ liên tục, gần như phá sản, tôi không tin các giám đốc công ty, nhà máy lại toàn tâm toàn ý mong phát triển công ty. Một ngành sản xuất không phát triển, chẳng lẽ ngành nào cũng như vậy sao? Tôi không tin. Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói: - Năm ngoái đã có tiền lệ, năm nay tôi chuẩn bị tiến hành làm người ác một lần nữa, chỉ cần có vấn đề thì Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát phải kịp thời tham gia điều tra. Chỉ cần có chuyện thì nhất định phải nghiêm túc xử lý.
- Bí thư Triệu, anh yên tâm, Tôi cũng sớm chuẩn bị về tư tưởng. Tôi vốn nghĩ rằng Bí thư Triệu năm trước sẽ nhân cơ hội mà quét ngang các công ty, vậy mà ngài lại thu binh làm tôi có chút nuối tiếc. Tây Giang có nhiều công ty như vậy, chẳng có mấy công ty làm ăn tốt mà giám đốc, phó giám đốc các công ty có ai là nghèo đâu? Đi đều có xe, hút thuốc trên 20 tệ một bao, mời cán bộ nhà nước đều đến các nhà hàng sang trọng, đám giám đốc công ty này đặt tâm tư vào đâu? Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát đã nhận được không ít phản ánh về bọn họ, bây giờ chỉ chờ Bí thư Triệu lên tiếng mà thôi. Lạc Dục Thành cười nói.
- Ừ, tôi sớm biết các công ty có sâu mọt, nhưng đây không phải điều chủ yếu. Tôi lo là bọn họ biết ý đồ của chúng ta thì nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản việc cải cách. Nếu cải cách không thể thực hện, như vậy không thể vạch trần khăn che mặt của bọn họ, bọn họ còn có thể kéo dài hơi tàn. Triệu Quốc Đống lo không chỉ về vấn đề tham ô, mà lo bọn họ thấy khó có thể lợi dụng việc công ty thua lỗ mà kiếm lợi.
- Ồ, đó là một vấn đề mới, xem ra chúng ta không thể xem nhẹ vấn đề này có thể gây mất ổn định xã hội. Lạc Dục Thành gật đầu nói. - Bí thư Triệu, nghe nói Bí thư Kỳ có thể đi.
- Ồ? Anh nghe ai nói? Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Tin Kỳ Dư Hồng phải đi đã truyền ra trước Đại hội Đảng 15, nhưng đó chỉ là nghe đồn. Bây giờ Lạc Dục Thành hỏi như vậy tất nhiên là có tin tức đáng tin cậy.
- Tôi nghe một người em họ làm ở Văn phòng tỉnh ủy nói chuyện. Nghe nói Bí thư Ninh Pháp rất không hài lòng với sự phát triển kinh tế của một số nơi, có ý muốn điều chỉnh một nhóm Bí thư Thị ủy, Thị trưởng, tăng cường việc Đảng lãnh đạo công tác kinh tế. Mà Thị xã Ninh Lăng cũng nằm trong số đó. Thị trưởng Thư Chí Cao mới trúng cử hơn tháng thì sao có thể điều đi. Vậy đi chỉ có thể là Bí thư Kỳ. Lạc Dục Thành trực tiếp nói.
- Ừ, cũng có thể. Chỉ là Bí thư Kỳ lúc nào đi thì không ai rõ. Bí thư Kỳ đi thì ai đến? Triệu Quốc Đống phân tích. - Thị trưởng Thư vừa mới được bầu thì không thể lên làm Bí thư, như vậy có thể điều từ ngoài vào. Nhưng Thị trưởng Thư đến Ninh Lăng chưa lâu, bây giờ lại điều một người từ ngoài đến, như vậy có ảnh hưởng như thế nào đối với sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng chúng ta? Điểm này chẳng lẽ nói Tỉnh ủy không nghĩ tới?
- Cũng đúng, nhưng em họ tôi nói rất chắc chắn, tin của cậu ấy rất nhạy bén, nói Ninh Lăng chúng ta nằm trong phạm vi điều chỉnh, đương nhiên đây chỉ là nói nằm trong phạm vi điều chỉnh còn có thể hay không thì có lẽ phải đợi Hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc kết thúc.