Thấy Mạc Vinh đi tới, Trương Pháp Hải vội vàng đi lên đón rồi nói: - Lão Đại, sao rồi?
- Lát rồi nói. Chuyện này anh thấy nên xử lý như thế nào. Khâu Đức Phú lần này nhất định bị xử lý rồi. Mạc Vinh lạnh lùng nói.
- Hả? Phải bắt Khâu Đức Phú? Trương Pháp Hải không cho là đúng mà nói: - Bọn họ thật sự muốn bắt thì vào mà bắt. Đây là chuyện của Công an quận, chúng ta đứng bên hò hét là được.
- Làm loạn. Bây giờ là lúc nào mà cậu còn nói như vậy vớ tôi. Cậu phải nghĩ biện pháp cài người Công an quận đi vào, thuận tiện khuyên Khâu Đức Phú, tốt nhất bảo y tự đầu thú đỡ bị nặng hơn. Mạc Vinh lạnh lùng nói.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh đi một chuyến mà cách nói đã thay đổi rồi? Trương Pháp Hải có chút khó hiểu nhìn Mạc Vinh. - Khâu Đức Phú nếu dễ nói chuyện thì chuyện còn không phải sớm kết thúc sao? Y bây giờ làm như vậy chính là muốn tử thủ tới cùng. Bây giờ chính chủ còn chưa hiện thân, chúng ta sao phải ra mặt. Họ Triệu có giỏi tự mình đi xử lý, chỉ nói miệng có giỏi mẹ gì.
- Cậu biết gì. Đầu cậu là đầu lợn à? Cậu định làm cái chức này cả đời sao? Mạc Vinh có chút tức giận mà nói. - Vừa nãy Bí thư Triệu nói chuyện thật tâm với tôi, cả về công về tư thì chuyện này chúng ta cần phối hợp với quận xử lý. Cậu đi bố trí đi.
- Cả công và tư. Trương Pháp Hải gãi gãi đầu rồi khó hiểu hỏi: - Về công chúng ta chỉ cần hỗ trợ, về tư càng không cần phải nói. Vừa nãy họ Triệu có phải không cho anh nói gì, chẳng lẽ anh trúng tà và tin hắn?
- Hừ, đừng nói nhảm. Tôi có lý của mình, còn cần cậu dạy tôi? Mạc Vinh cũng biết thái độ của mình thay đổi quá nhiều khiến Trương Pháp Hải không rõ. - Nói một câu, hôm nay cậu cần phải hỗ trợ cơ quan công an bắt Khâu Đức Phú, chuyện còn phải làm tốt. Bí thư Triệu khá hài lòng với công việc của khu, đây chỉ là việc ngoài ý muốn, cũng là thử thách năng lực của khu ta. Cậu hiểu ý tôi chứ?
- Không hiểu mấy. Trương Pháp Hải đúng là rất khó hiểu, không biết Mạc Vinh suy nghĩ cái gì. - Được rồi, lão Đại đã nói như vậy thì tôi còn có thể nói gì. Chẳng qua bây giờ chuyện không dễ xử lý. Chúng ta làm như thế nào giúp Công an quận bắt người? Không chừng hỏng chuyện sẽ rơi xuống đầu chúng ta.
- Nói nhảm. Cậu là người thôn Thủy Nguyên, Khâu Đức Phú nhiều lần mời cậu ăn cơm khiến cậu không biết mình họ gì sao? Lúc này cậu còn định lừa tôi ư? Mạc Vinh lạnh lùng nói: - Đây là lúc rất quan trọng, biết không? Hôm nay chẳng những cậu phải tự lên, tôi cũng thế. Chuyện chẳng những phải làm mà còn phải làm đẹp, tỏ năng lực của cậu, hiểu không? Bí thư Triệu đang đứng sau nhìn chằm chằm đó.
Trương Pháp Hải nhìn chằm chằm Mạc Vinh mà nói: - Lão Đại, anh yên tâm vào họ Triệu như vậy sao?
- Yên tâm hay không thì qua việc này mới biết. Cậu không thử sao biết thật giả, nông sâu.
- Được rồi, coi như tôi cũng chỉ có thể nhét mình vào túi tiền của anh là được, đây đúng là việc khó mà. Trương Pháp Hải cười khổ nói.
- Hừ, đừng nghĩ tôi không rõ cậu tính toán gì. Tôi nói với cậu, lầm quan của Đảng, cậu phải đi tới vào lúc quan trọng, cái gì nhân tình, cái gì tình người lúc này phải bỏ sang bên, nếu không lãnh đạo dựa vào gì mà cần cậu. Năng lực, bản lĩnh, cậu dám xông lên đánh, lãnh đạo mớ thấy được. Nhiều người muốn làm quan, cậu không biểu hiện thì ai biết là ai. Mạc Vinh hừ một tiếng. - Tình hình thôn Thủy Nguyên thì cậu hiểu rõ hơn tôi, tôi không tin cậu còn không có một đám người ở thôn Thủy Nguyên. Khâu Đức Phú là trưởng thôn có năng lực như vậy, cậu làm trên khu chẳng lẽ còn thua hắn?
- Lão Đại, nói không thể nói như vậy, tôi đã ra khỏi thôn Thủy Nguyên bao năm rồi. Trương Pháp Hải gãi đầu nói: - Khâu Đức Phú là địa đầu xà.
- Được rồi, cậu đừng giở trò trước mặt tôi. Mạc Vinh xua tay nói: - Cậu mau bố trí người, suy nghĩ xem nên làm như thế nào. Tốt nhất đừng đổ máu.
- Không đổ máu thì hơi khó, đám người thôn Thủy Nguyên đều rất ngoan cố. Trương Pháp Hải thở dài một tiếng: - Tôi phải bố trí một chút, còn phải tìm cơ hội.
- Phải nhanh, Bí thư Triệu là người trẻ tuổi, không quá nhẫn nại. Đặc công của Cục Công an Thị xã cũng lập tức sẽ tới.
Triệu Quốc Đống và Lam Quang bàn bạc. Mà Lạc Dục Thành, Mạc Vinh và Trương Pháp Hải lại khẩn trương nghiên cứu phương án khả thi. Trương Pháp Hải cũng hay gọi điện ra ngoài bố trí.
Triệu Quốc Đống nhìn thấy đã là 4h chiều, hắn có chút lo lắng. Đông đảo thôn dân đang cầm cuốc, xẻng trong tay nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Mạc Vinh đã nói chuyện với Khâu Đức Phú, yêu cầu y đầu thú nhưng đối phương đây là có chỗ dựa nên không động đây. Còn nói cùng lắm tử thủ đến cùng.
Lam Quang cũng lo cục diện mất khống chế. Cảnh sát nếu mạnh mẽ tiến vào thì sẽ xung đột với đối phương, không chừng sẽ có đổ máu.
- Quốc Đống, có nắm chắc không? Lam Quang mặt đang rất khó coi.
- Bí thư Lam, chuyện này ai có thể nắm chắc chứ? Triệu Quốc Đống bây giờ lại bình tĩnh. Hắn tin Mạc Vinh có thể ngồi yên ổn ở khu vực phức tạp nhất Tây Giang năm sáu năm, nơi đây không xảy ra chuyện gì lớn thì cũng có bản lĩnh.
- Tôi đã gọi cho Bí thư Kỳ, Bí thư Kỳ yêu cầu phải đảm bảo không có xung đột quy mô lớn và đổ máu. Lam Quang thở dài một tiếng mà nói. - Chỉ một câu không thể hành động sơ sẩy, ảnh hưởng đến ổn định xã hội.
Kỳ Dư Hồng có lời đồn sẽ đi, chuyện này sao lại xảy ra vào lúc này. Nếu như mà quá khó khăn thì không chừng Kỳ Dư Hồng sẽ ra lệnh rút quân.
- Cái này phải xem thế nào đã. Có lãnh đạo thì coi trọng mưu rồi động, có lãnh đạo thì lại coi đó là sơ sẩy. Triệu Quốc Đống cười hì hì nói: - Bí thư Lam, tướng bên ngoài thì có thể không nghe lệnh vua mà.
Lam Quang nhìn Triệu Quốc Đống mà nói: - Cậu nói thì dễ, xảy ra chuyện thì hai chúng ta chỉ có nước bị lãnh đạo mắng chửi.
- Vậy cũng còn tốt hơn là bị quần chúng chửi bới sau lưng. Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói.
- Ha ha, cậu còn trẻ, có thể ngã một lần rồi đứng dậy. Quang ca này ngã một lần là gãy xương đó.
- Ừ, cố gắng xử lý cho tốt là được. Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ rồi nói: - Tôi đi xem chuẩn bị thế nào rồi.
Trương Pháp Hải đề nghị đợi thêm một tiếng là đến 5h. Đến 5h là có không ít bà chủ gia đình phải nghĩ đến việc về nhà nấu cơm, không còn kiên định nữa, khi đó có hành động thì sức chống cự không còn mạnh. Dù sao cũng không ai muốn trực tiếp đối đầu với cảnh sát. Thôn dân ra ngoài làm thuê bình thường đều là 6, 7h tối mới về, hành động chính thức cũng chỉ mất nửa tiếng mà thôi.
Triệu Quốc Đống nghe Mạc Vinh và Trương Pháp Hải bố trí như vậy thì thấy có lý. Nhất là nghe Mạc Vinh và Trương Pháp Hải sẽ dẫn theo cán bộ khu, thôn cùng phối hợp cảnh sát hành động thì có chút ngạc nhiên. Chẳng qua như vậy thì ổn thỏa hơn.
Một đám cảnh sát chạy tới với khí thế dọa người. Bọn họ cầm loa kêu gọi thôn dân lập tức về nhà, nếu không cảnh sát sẽ có hành động kiên quyết.
Vân Bạc cũng cảm thấy một vài thôn dân có chút lo lắng. Bọn họ đã đứng đây cả chiều, hơn nữa cảnh sát có khí thế mạnh như vậy làm bọn họ mất khí thế lúc trước.
- Lên. Vân Bạc vung tay lên. Cán bộ thôn và khu Việt Tú đi trước, phía sau là mười mấy cảnh sát vũ trang tiến về phía thôn dân, trong nháy mắt đã làm thôn dân hỗn loạn.
Nhưng chỉ tiến được vài bước thì thôn dân đã có phản ứng, bọn họ chèn vào giữa, vung xẻng lên.
- Ôi. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên đầu trọc đứng ở trên đầu hai tay ôm đầu, máu chảy xuống, cục diện đột nhiên trở nên khẩn trương.