Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 79



- Cái này còn không rõ ư. Mũi lão Nghiêm thính như con chó, có lẽ đoán ra việc tỉnh vừa yêu cầu Thị xã phải truy cứu trách nhiệm của người không làm tốt công tác chuẩn bị phòng chống lụt bão, không chừng sẽ có mấy người mất ghế. Hắn là muốn anh đến hỏi dò ý của Bí thư Hoàng. Bí thư Hoàng bây giờ mặc dù không có thái độ, nhưng tôi thấy Bí thư Hoàng sẽ không đi ngược xu thế. Hơn nữa đây đều là cán bộ thời Bí thư Kỳ, Bí thư Hoàng đến Ninh Lăng còn chưa có hành động gì, có lẽ Bí thư Hoàng cũng có ý định của mình mà.

Triệu Quốc Đống gắp miếng cá nhấm nháp rồi nói.

- Cậu nói là lão Nghiêm muốn đẩy người của mình lên?
Chương Thiên Phóng thích ăn cá tươi ngon.

- Hừ, ai không muốn đẩy người của mình lên? Bây giờ Thị trưởng Thư cùng Bí thư Hoàng không quá hòa hợp, lão Nghiêm tự cho rằng Bí thư Hoàng nhất định cần hắn ủng hộ nên muốn nhân cơ hội đề cử một hai người của mình lên là rất bình thường.

Triệu Quốc Đống và Chương Thiên Phóng ngồi với nhau thường khá tùy tiện. Hai người cứ tầm tuần là ngồi lại với nhau. Thời gian trước bận trong công tác chống lũ nên không có thời gian. Mấy hôm nay rảnh rỗi nên Chương Thiên Phóng chủ động hẹn Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đương nhiên không từ chối.

- Ý của lão Nghiêm thì tôi cũng có thể nghĩ ra được. Chẳng qua tính cách của Bí thư Hoàng thì không dễ nói chuyện như Bí thư Kỳ. Lão Nghiêm nếu như tưởng rằng Bí thư Hoàng cần hắn ủng hộ thì có thể muốn làm gì thì làm, tôi nghĩ hắn chỉ có thể xám xịt mà về.
Chương Thiên Phóng lắc đầu nói:
- Lúc này ai có ý gì tốt nhất phải được Bí thư Hoàng đồng ý mới được, nếu không người đó cứ chờ mất mặt đi.

Triệu Quốc Đống nhìn Chương Thiên Phóng và nhìn đối phương từ trên xuống dưới. Chương Thiên Phóng tức giận trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Sao? Mấy hôm không gặp nên thấy tôi có biến hoá gì sao?

- Phóng ca, được, mới không gặp vài ngày mà anh càng thâm trầm hơn. Tính cách của Bí thư Hoàng mà anh cũng nhận ra rồi đó.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Phóng ca nói đúng, tính cách của Bí thư Hoàng và Bí thư Kỳ là hoàn toàn khác nhau. Nhưng có người tự cho mình thông minh, nghĩ rằng mình có thể nắm giữ toàn cục thì kẻ đó chỉ có thể lấy đá đập vào chân mình.

- Cậu đó, còn giả vờ trước mặt tôi. Cậu sợ là mong lão Nghiêm mất mặt với Bí thư Hoàng phải không?
Chương Thiên Phóng cười hì hì nói.

- Ha ha, đây cũng không phải tin mới mà, lão Nghiêm không quen nhìn tôi, tôi cũng không việc gì phải nể mặt hắn. Thị xã ai cũng biết. Tôi sớm nói rồi, hắn có giỏi thì làm tôi mất chức Thường vụ thị ủy đi. Hắn có thể chỉ tay chỉ chân với tôi, nhưng nếu muốn giương nanh múa vuốt ở Tây Giang và Khu Khai Phát thì đừng mơ.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ nên khi nói chuyện hắn cũng không quá e ngại.

- Ha ha, hắn không làm gì được cậu, nhưng cậu cũng không gây khó dễ được hắn mà.
Chương Thiên Phóng cười nói:
- Chẳng qua hắn dù sao cũng là Phó bí thư nên cần tôn trọng.

- Tôi rất tôn trọng hắn, nhưng với điều kiện hắn cũng phải học cách tôn trọng người khác.
Triệu Quốc Đống nói:
- Cái thái độ vênh mặt, kiêu căng đừng có thể hiện trước mặt tôi. Vừa muốn đẩy người vào chỗ tôi, lại muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời, lại không ngừng châm chọc tôi, đâu có chuyện tốt như vậy?
Triệu Quốc Đống khinh thường nói.

- Thời buổi này cậu muốn làm việc thì luôn có người ở bên chỉ trỏ, không muốn làm việc không thì cậu cứ ngồi đó đi, đừng ảnh hưởng người muốn làm việc là được. Ninh Lăng chúng ta vẫn luôn xếp đáy của tỉnh, đi họp gặp các đơn vị khác toàn phải cúi đầu. Mỗi lần tôi lên tỉnh đều gặp một câu: Ồ, Ninh Lăng có hoàn cảnh đẹp, là nơi tốt để tĩnh dưỡng. Câu này làm tôi nóng mặt. Câu đó có ý gì? Không phải là Ninh Lăng chúng ta không có sản xuất công nghiệp, là nơi nghèo sao? Anh muốn người khác tôn trọng mình thì phải làm được gì đó. Ví dụ như trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện quốc gia vậy, bây giờ lên Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh thì đám người đó cũng phải kính trọng vài phần. Vì sao? Không phải vì chúng ta đánh bại các thành phố, Thị xã khác trong tỉnh cùng với mấy trung tâm công nghiệp Trùng Khánh, Liễu Châu sao? Như vậy mới làm người ta kính trọng mình đó.

Chương Thiên Phóng gật đầu nói:
- Ừ, cậu nói đúng. Cậu không có trụ cột thì thắt lưng không cứng, tất nhiên bị người coi thường. Ninh Lăng ít ra cán bộ, theo ấn tượng của tôi thì mấy năm nay ngoài nguyên Bí thư huyện ủy Vân Lĩnh Yến Tu Hòa lên làm Phó thị trưởng Thiên hâu ra thì chỉ có Mục Cương sang Thiên Châu làm Thị trưởng. Hai người này đều đến Thiên Châu có hoàn cảnh kém hơn Ninh Lăng chúng ta nhận chức. Đúng còn có một ngoại lệ là Trưởng ban Tương – Tương Uẩn Hoa lên làm cán bộ cấp phó tỉnh.

- Đó là tất nhiên, cán bộ đi ra cần có điều kiện gì? Đó là địa phương anh công tác phải làm được gì đó. Anh phải đưa ra thứ gì đó cho lãnh đạo coi trọng mới được. Ở thời đại này khi phát triển kinh tế là chủ đạo, kinh tế Ninh Lăng luôn xếp top 3 từ dưới lên của tỉnh, Lãnh đạo tỉnh ủy có thể không mắng là may rồi, còn có thể đề bạt sao?
Triệu Quốc Đống cũng cầm chén lên uống một ngụm.

- Đúng thế, không nói Trương Nghiễm Lan từ Thành phố Kiến Dương ra bây giờ đã làm chủ tịch tỉnh Tây Hải. Xem Liễu Đạo Nguyên từ Tân Châu ra đi, bây giờ đã là chủ tịch tỉnh Tây Hải rồi, cũng không phải vì anh ta làm tốt bên Tân Châu, giúp kinh tế Tân Châu phát triển sao? Lại xem Phó chủ tịch tỉnh Khang Nhân Lương và Phó chủ tịch tỉnh Tề Hoa bây giờ không phải vì kinh tế Miên Châu cùng Kiến Dương vượt xa các Thị xã khác ư?
Chương Thiên Phóng thở dài nói:
- Chỉ một câu, bây giờ phát triển kinh tế là đứng đầu. Cậu muốn được lãnh đạo tán thành thì phải làm tốt kinh tế. Quốc Đống, cậu giỏi nắm bắt cơ hội, tranh thủ một hai năm làm ra gì đó. Tôi thấy Bí thư Hoàng có ấn tượng tốt đối với cậu, không nên bỏ qua cơ hội này.

- Phóng ca, một hảo hán phải có ba người giúp. Nếu không có người giúp thì sao có thể làm việc?
Triệu Quốc Đống chép miệng nói.
- Không giấu gì anh, bên Khu Khai Phát tôi về cơ bản đã thoát ly. Lý Trạch Hải cũng được, mặc dù không hoàn toàn nhất trí với quan điểm của tôi nhưng ít nhất y có thể thực hiện ý đồ của tôi, hơn nữa cũng có tính năng động. Lô Miễn Dương cũng được. Sau đây tôi muốn từ chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát, tôi đề cử Lý Trạch Hải làm Bí thư đảng ủy, Lô Miễn Dương làm Chủ nhiệm. Lúc đó mời Phóng ca nói giúp vài câu.

- Cậu muốn từ chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát?
Chương Thiên Phóng có chút kinh ngạc mà nói.

- Phóng ca, anh thấy tôi cứ mãi kiêm chức đó sao? Chỉ riêng Tây Giang đã làm tôi đủ mệt, còn nhét của Khu Khai Phát cho tôi, tôi đâu có ba đầu sáu tay, tôi cũng cần thời gian nghỉ chứ? Cả tháng tôi còn không về nhà được một lần.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói.

- Cậu đó, người ta đều sợ quyền trong tay không đủ. Cậu còn sợ nhiều quyền lực.
Chương Thiên Phóng cười mắng.
- Bên Khu Khai Phát đã đi vào quỹ đạo, cậu cũng mất nhiều công sức. Cậu bây giờ chỉ cần chỉ huy phương hướng, việc lớn thì tham gia là được. Tôi thấy Lý Trạch Hải mặc dù thành thật nhưng thiếu khí phách và tính sáng tạo. nếu như Khu Khai Phát phát triển đến trình độ nhất định, quỹ đạo vận chuyển đã thành thục thì không sao, nhưng bây giờ tôi sợ y không làm nổi.

Chương Thiên Phóng không hổ là Trưởng ban tổ chức cán bộ, một câu đã nói ra khuyết điểm của Lý Trạch Hải. Lý Trạch Hải bây giờ mà gánh vác trọng trách của Khu Khai Phát thì hơi cố sức, nhất là bây giờ Khu Khai Phát đang cần tăng cường thu hút đầu tư.

Thực ra Triệu Quốc Đống coi trọng Lô Miễn Dương hơn. Nhưng trực tiếp nhảy qua Lý Trạch Hải để Lô Miễn Dương làm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát thì không thực tế nên Triệu Quốc Đống mới phải làm như vậy.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại di động của Triệu Quốc Đống vang lên.

- Hiểu Lam, ừ, chị vừa về? Chưa ăn cơm ư? Được, vậy chị đến quán cá Xuân Huy đi, cùng ăn, không có ai khác đâu, đều là người quen thôi, chị tới là biết.

Triệu Quốc Đống dập máy.

- Phóng ca, Phó chủ tịch Hiểu Lam vừa từ thị trấn Bình An về, có một số việc cần nói, tôi bảo chị ta tới đây vì chị ta cũng chưa ăn.
Triệu Quốc Đống thấy Chương Thiên Phóng nhìn tới liền cười cười giải thích.

- Ừ, bảo chị ta tới đây. Tôi thấy Ngụy Hiểu Lam bây giờ đã thành trợ thủ đắc lực của cậu. Lúc trước Hoắc Vân Đạt không vào thường vụ làm cậu bực bội, Ngụy Hiểu Lam bây giờ không làm cậu thất vọng chứ?
Chương Thiên Phóng gật đầu nói.

- Ồ, cũng được. Chính xác mà nói chị ta thích hợp vào thường vụ hơn Hoắc Vân Đạt. Dù sao Hoắc Vân Đạt mới làm Phó chủ tịch huyện chưa lâu, mà Hiểu Lam đã làm bốn năm. Dù là kinh nghiệm hay năng lực, tác phong làm việc dều thích hợp hơn. Hoắc Vân Đạt có năng lực tốt nhưng vẫn còn thiếu vài điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.