- Nào có khoa trương như vậy? Khi Triệu Quốc Đống nghe Ngụy Hiểu Lam hỏi tình hình hội nghị thường vụ thị ủy thì không nhịn được bật cười: - Tôi và thị trưởng Kim chỉ tranh luận vài câu, đồng chí ấy lo cô không đủ kinh nghiệm, tôi chỉ nói rằng nếu không cho cô cơ hội rèn luyện thì vĩnh viễn cô không trưởng thành được, sau đó thì thị trưởng Kim không nói gì nữa cả.
Triệu Quốc Đống chỉ nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Ngụy Hiểu Lam hiểu mặc dù không kịch liệt như bạn mình nói thì không khí hội nghị tuyệt đối sẽ không thoải mái như lời của Triệu Quốc Đống. Chỉ có một điều đáng tin cậy đó là trên nguyên tắc thì hội nghị thường vụ thị ủy đã thông qua việc bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự một đám cán bộ, hay nói cách khác ban tổ chức bên dưới phải tiến vào giai đoạn khảo sát và đánh giá dân chủ.
- Bí thư Triệu, tôi cũng không biết nói gì cả, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một câu, đó là cảm tạ bí thư Triệu đã quan tâm và bồi dưỡng tôi trưởng thành, Hiểu Lam có thể lên được vị trí ngày hôm nay thì không thể rời khỏi sự quan tâm, bảo vệ của ngài.
Ngụy Hiểu Lam đúng là không tìm được lời nào thích hợp hơn để diễn tả sự cảm kích của mình, Triệu Quốc Đống này dường như không có ham mê đặc biệt nào, vừa không hút thuốc lá lại cũng không thích uống rượu, nhiều lắm cũng chỉ là uống chút trà, hơn nữa cũng chưa bao giờ thấy hắn đánh bài. Đối với mình mà nói thì mình chưa hề tặng cho hắn lễ vật gì, cũng không có nịnh bợ đối phương, lúc ban đầu thuần túy chỉ là quan hệ công tác bình thường, thật sự không tìm ra được lý do để giải thích vì sao hắn lại coi trọng và đề bạt mình như vậy.
Nếu muốn nhất định tìm được thì chỉ có một nguyên nhân, đại khái là lúc hắn mới đến, công tác của Đinh Cao Thọ, Hạ Đồng cùng với Tiền Trị Quốc khiến hắn rất không hài lòng, mà mấy mảng mình được phân công phụ trách thì cũng coi như không hề thua kém. Có lẽ chính vì điều này nên mới khiến Triệu Quốc Đống có thêm ấn tượng tốt về mình.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nếu nó tốt thì quan hệ công tác giữa hai người về sau này sẽ nhanh chóng trở nên gắn bó, nhất là sau khi trải qua việc thị sát hội nghị công tác phát triển kinh tế phi công hữu và đợt chống lũ cứu nạn vừa rồi, Ngụy Hiểu Lam cũng nhận thấy Triệu Quốc Đống càng ngày càng hài lòng về công tác của mình, đây là nguyên nhân chủ yếu Triệu Quốc Đống dốc hết sức nâng đỡ mình lên.
Chỉ có điều cán bộ trong quận Tây Giang nhận được sự ưu ái của Triệu Quốc Đống có quá nhiều, không nói tới thường vụ và phó chủ tịch quận, chỉ riêng những người lãnh đạo các phòng ban giống như chánh văn phòng ủy ban nhân dân Ngô Ứng Cương, phó chánh văn phòng Khúc Hiểu Yến, trưởng phòng phòng đất đai Hướng Vĩnh Cường, trưởng phòng truyền thông Vương Lệ Mai, phó trưởng ban Tuyên giáo Phan Xảo, trưởng phòng tài chính La Minh, những người đều cố hết sức thể hiện tốt trước mặt Triệu Quốc Đống, hi vọng nhận được sự tán thành của Triệu Quốc Đống.
- Hiểu Lam, giữa chúng ta không cần phải nói những lời này, tất cả đều nhờ sự khảo sát, đánh giá và xác định dân chủ của ban tổ chức, chắc là muốn Đảng ủy và ủy ban nhân dân quận ta thân cận hơn. Còn những mảng mà cô được phân công quản lý như nông nghiệp, lâm nghiệp, thủy lợi thì cần phải qua trình tự thích hợp, tôi cũng đã dặn dò Quế Toàn Hữu để hắn bố trí hai bên quận ủy và ủy ban nhân dân quận một chút. Cô cũng phải tự sắp xếp nhé, tuy rằng là thủ tục nhưng "cẩn tắc vô ưu".
Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế sô pha trông có vẻ rất tùy ý: - Đúng rồi, vốn ra thì trong thời gian này tôi không nên sắp xếp công tác cho cô nhưng quy hoạch xây dựng công trình thủy lợi đã được duyệt mấy ngày nay chỉ chờ báo lên tỉnh, do đó nhờ cô để ý giúp chủ tịch Tằng cho đến khi ổn định bộ máy mới.
- Bí thư Triệu cứ yên tâm, việc này tôi cam đoan sẽ làm thật tốt. Ngụy Hiểu Lam nhận thấy có đôi chút mất tự nhiên hiếm thấy khi ngồi trước mặt Triệu Quốc Đống, vốn trước đây làm phó chủ tịch quận thì không có câu nệ như này nhưng giờ khi biết mình tới huyện Thương Hóa làm chủ tịch huyện thì lại có phần chưa kịp thích ứng.
- Ừ, tối nay tôi sẽ bảo Toàn Hữu bố trí một cuộc gặp mặt nhỏ, có tôi, lão Tằng, còn có Toàn Hữu và Vân Đạt cùng với mấy người Dục Thành, coi như là tiệc chúc mừng cô. Đợi tới khi có quyết định chính thức thì bốn ban ngành quận ủy, ủy ban nhân dân quận, đại hội đại biểu nhân dân quận và hội nghị hiệp thương chính trị quận sẽ tụ họp lại sau.
Triệu Quốc Đống thấy môi Ngụy Hiểu Lam có hơi run run, ánh mắt cũng lóng lánh thì xua tay nói: - Hiểu Lam, không cần phải như vậy, có thể công tác với như cũng là duyên phận, một năm vừa rồi cô cũng giúp tôi không ít, khiến tôi đỡ phải hao tổn tâm tư nhiều, cũng ra mặt vì tôi không ít lần. Nếu nói cảm tạ thì tôi phải cảm tạ mới đúng, sau này tới Thương Hóa thì vị trí không còn giống như lúc trước, cô cần phải suy xét chu toàn một chút, chúng ta đều cùng ở Ninh Lăng mà, bất cứ lúc nào cũng có thể giữ liên lạc, có phiền toái hay khó khăn gì thì đều có thể liên hệ với tôi.
Tối đó, lần đầu tiên trong đời Ngụy Hiểu Lam say và phải có người đưa về tận nhà.
Một tuần sau, ban tổ chức cán bộ hoàn tất khảo sát, thị ủy Ninh Lăng chính thức miễn nhiệm Ngụy Hiểu Lam khỏi chức vụ thường vụ quận ủy quận Tây Giang, ủy viên thường vụ đại hội đại biểu nhân dân quận Tây Giang, phó chủ tịch quận Tây Giang; cùng lúc đó là bổ nhiệm Ngụy Hiểu Lam làm phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Thương Hóa.
***************
Ngày 28 tháng 9, trung ương tổ chức đại hội biểu dương chống lũ cứu nạn tại Bắc Kinh, toàn bộ lãnh đạo đảng và nhà nước tham gia đại hội này. Trước khi đại hội bắt đầu Triệu Quốc Đống cùng với những tấm gương chống lũ cứu nạn khác đều được tiếp kiến và chụp ảnh lưu niệm với lãnh đạo đảng và nhà nước.
********************************************
Lưu Nham khẽ gõ cửa, dường như trong phòng không có người nào, hắn đang định chuẩn bị rời khỏi thì lại nghe thấy tiếng của ông anh vang lên: - Lưu Nham à, vào đi.
Lưu Nham bước nhanh vào thư phòng của anh cả, ông anh đang vung vẩy bút mực, một tờ giấy Tuyên Thành to rộng trải trên mặt bàn, dường như vừa mới tiến vào trạng thái "múa bút như bay, một hơi là thành". (giấy Tuyên Thành là một loại giấy nổi tiếng ở Trung Quốc)
Lưu Nham đứng ở bên cạnh chép chép miệng, tài viết bút lông của anh cả mình khá có tiếng ở trong ban tổ chức trung ương, một số thể chữ Nhan (thể chữ của Nhan Châu Khanh thời Đường), mạnh mẽ hùng hồn, cô đọng trang nghiêm, rất có phong thái cổ xưa.
- Có xem đại sự biểu dương ngày hôm qua không? Lưu Thác đột nhiên hỏi khiến Lưu Nham ngẩn ra trong chốc lát rồi lập tức phản ứng: - Em không tham gia, ý anh muốn nói về cái tên đó à?
- Ừ, nở mày nở mặt đó. Lưu Thác đặt cây bút lông sói xuống, cẩn thận thưởng thức một phen rồi mới cầm chiếc khăn ẩm bên cạnh lau lau chút mồ hôi sau gáy rồi tiện tay đặt xuống cánh tay ghế và đi sang một bên: - Quan hệ giữa hắn và Nhược Đồng tiến triển thế nào rồi? Rốt cuộc chú có biết rõ hay không, mỗi lần hỏi đến đều nói là có tiến triển, Nhược Đồng cũng trưởng thành rồi, cứ như vậy thì không tốt lắm.
- Anh, chú ba lại hỏi anh sao? Lưu Nham nghĩ một chút rồi hỏi.
- Ừ, chú ba khá ấn tượng về tên đó, so với mấy tên ở Bắc Kinh chỉ biết dựa vào bậc cha chú ăn cơm, không biết trời cao đất rộng thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Lưu Thác gầy hơn em trai mình chút ít, hốc mắt hơi lõm sâu, con mắt luôn ẩn giấu ở sâu bên trong khiến cho người ta khó có thể thông qua ánh mắt để quan sát hắn.
- Đúng vậy, trước khi lên Bắc Kinh thì hắn cũng đã liên hệ với lão Thái, chắc là hai ngày nữa sẽ trở về thôi. Lưu Nham cân nhắc ý tứ của anh trai, hỏi thăm dò: - Tính cách Nhược Đồng thì anh cũng biết, anh càng thúc giục thì lại càng dục tốc bất đạt, ý của em là để bọn nó tự kết giao. Điều này cũng...
- Không được, con gái Lưu gia sao có thể để tiếp tục như vậy? Tiểu tử kia cũng đã 28 tuổi rồi, một cán bộ cấp phó sở sao còn chưa kết hôn? Nếu như đối phương cảm thấy Lưu gia chúng ta không có thành ý thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng nảy sinh biến cố. Anh hoài nghi tên kia có ý đồ kéo dài hay không, nếu không thì sao lại cứ dây dưa với Nhược Đồng như vậy. Lưu Thác trầm ngâm rồi nói: - Anh cảm thấy tốt nhất là chú tìm Lưu Kiều, anh thấy nó hiểu rõ nội tình nhất.
- Nhưng tính tình Nhược Đồng cũng rất bướng bỉnh, em cảm thấy như thế thì cưỡng ép quá, dễ khiến bọn chúng phản cảm. Lưu Nham do dự một chút: - Huống chi Lưu gia chúng ta không phải không gả được, thế này có phải là quá không...
- Lưu Nham, chú nhìn tình trạng Lưu gia chúng ta mấy năm nay xem, rồi nhìn sang những nhà khác nữa, chênh lệch giữa chúng ta với bọn họ càng lúc càng lớn, trong nhà thì lại không đoàn kết, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Lưu gia cũng sẽ sụp đổ. Lưu Thác trầm giọng: - Lưu gia chúng ta cũng coi như là thịnh vượng nhưng lại không có người nào đáng tin cậy, toàn làm theo ý mình, lo ích lợi trước mắt của cá nhân, tầm nhìn hạn hẹp. Chú nhìn lại mấy nhà kia đi, liên minh với nhau, phối hợp chặt chẽ, từ trên xuống dưới chuyện gì nhà người ta cũng đều thò tay vào được, nhìn lại Lưu gia chúng ta thì hiện giờ ngoài hai anh em chúng ta ở Bắc Kinh thì còn miễn cưỡng nói được mấy câu chứ còn ở địa phương thì sao? Có thấy được bóng dáng Lưu gia chúng ta ở chỗ nào không?
Lời nói sắc bén của Lưu Thác khiến Lưu Nham đau nhói lòng, lời này đúng là rất thẳng thắn, cải cách đã được 20 năm rồi, những nhà khác cũng từng trải qua thời kì suy bại nhưng bọn họ đều có thể tìm được thời cơ thích hợp để đứng lên làm lại. Nhưng Lưu gia này vừa ngã xuống thì dường như còn không bò dậy nổi, nói chuẩn xác thì cú ngã này cũng không phải do người ngoài tạo thành mà thuần túy là do mâu thuẫn nhiều phương diện từ trong nội bộ Lưu gia tập hợp lại và bùng phát. Hơn nữa lúc đó bố mình vừa mới qua đời nên khiến cho Lưu gia hoàn toàn rơi xuống vực thẳm nên dù qua nhiều năm rồi mà vẫn không thể bước đi nổi.
Hấp thu dòng máu mới có tiền đồ phát triển đã trở thành nhận thức chung của Lưu gia, mà dựa vào quan hệ thông gia thì chắc chắn là một phương thức tin cậy và mạnh mẽ nhất.
Bước đi của tên tiểu tử họ Triệu này khá nhanh, bên trên lại có người tương trợ, hơn nữa lại rất biết nắm chắc thời cơ tốt, trình độ sử dụng đầu óc thì ít người bì kịp, tựa như lần chống lũ cứu nạn vừa rồi tên này có thể nắm lấy kỳ ngộ để tăng thêm vài phần vốn chính trị đang trống rỗng của mình.
- Anh, loại hôn nhân kiểu này thì vẫn phải trưng cầu ý kiến của đương sự, em thấy Nhược Đồng mặc dù không phản đối nhưng em lại có cảm giác biểu hiện của nó có phần kỳ quái. Nói là tiến triển rất lớn nhưng lại không thấy nó tới An Nguyên, còn tiểu tử kia thì lại có nhiều cơ hội lên Bắc Kinh nhưng em lại không thấy mấy khi chúng nó ở bên nhau, tình hình cụ thể thì còn phải hỏi Lưu Kiều một chút thì mới biết được. Lưu Nham nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, Lưu Nham, hãy nắm chắc thời gian, anh có dự cảm tiền đồ của tiểu tử này không hạn lượng, hơn nữa lại có phúc tướng, có lẽ hắn thật sự có thể mang đến vận may cho Lưu gia chúng ta, làm không tốt thì Lưu gia chúng ta cũng có thể thử xoay chuyển vận mệnh của mình. Lưu Thác nói một cách từ từ: - Trực giác của anh xưa nay đều khá chuẩn xác, chắc không sai được đâu.