Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Chương 7: – Chương 7




-        Gia Bảo _ một giọng nam trầm ấm vang lên
Nó quay lại phía sau thì thấy một chiếc Lamborghini Veneno màu xám như xe của anh nó đang đứng trước cổng trường. Bên cạnh chiếc xe là một chàng trai có gương mặt đẹp như thiên thần, đang đứng khoanh tay trước ngực dựng vào chiếc xe nhìn nó.
-          Về thôi _ người con trai này lại cất tiếng lần nữa
-          Em về đây _ nó rút tay nó ra khỏi tay hắn rồi quay lưng bỏ đi.
Hắn và mọi người nhìn theo nó cho tới khi nó lên xe và chiếc xe phóng đi. Hụt hẫng, là cảm giác đang chiếm lấy hết tâm hồn hắn giờ này. Từ khi nó đến hắn đã thay đổi rất nhiều.
-          Người đó là ai vậy? _ Khánh vỗ vai hắn nói
-          Không biết, thằng Thiện đâu, về thôi
-          Em đây _ Thiện đứng sau trả lời
-          Tối nay tới chỗ cũ nha anh, em có tâm trạng _ Thiện huých vai hắn
-          Qua đón anh _ hắn đúng là kẻ kiệm lời mà
Thiện và hắn trò chuyện với nhau bỏ mặc Khánh một mình. Đúng thôi, cái tội chưa nghe người khác giải thích mà đã vội vàng trách móc thì ai mà thông cảm cho được. Có lẽ giờ này anh ta cũng đã biết anh ta sai một phần nào đó rồi.
Chiếc xe lao đi trong gió, nó chẳng biết đây có phải là đường về nhà nó không nữa. Nó mệt mỏi chẳng muốn quan tâm nữa. Muốn đi đâu thì đi.

-          Thằng nhóc hồi nãy là ai vậy? Bạn trai em à? _ anh chàng kia hỏi nó
-          Khóa 12, không phải bạn trai em _ nó trả lời cộc lốc
-          Ờ, anh là Danh Vương, bạn của anh trai em
-          Dạ
-          Em muốn đi đâu không, bởi 9 giờ tối an hem mới tới đón em được
-          Tùy anh thôi, anh là tài xế mà _ nó mỉm cười nhìn ảnh
-          Ok, trước tiên ta đi dạo chút ha, tí đi ăn rồi tính tiếp
-          Ok anh _ nó thấu lòng  nhẹ nhàng hơn rồi
Nó và anh dạo quanh công viên, chỉ ngồi nhìn bọn trẻ con chơi đùa cùng gia đình nó thấy tủi thân thật. Má nó không còn ở cạnh nó nữa, nhìn thấy bọn trẻ có mẹ chăm cho ăn uống, lau mồ hôi cho nó, đỡ nó khi bị té, …nó rất buồn. Muốn khóc để quên đi cái nhớ này, muốn hét lên rằng nhớ má nhưng ở đây là chỗ đông người. Nó không cho phép bản thân mình yếu đuối như vậy. Nó ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại để nước mắt không chảy ra, hít một hơi thật sâu nó đứng dậy.
-          Mình đi ăn gì đó đi anh
-          Em muốn ăn gì _ anh Vương hỏi nó
-          Tiramisu, lâu rồi em chưa ăn nó _ nó mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh
-          Ờ…vậy mình đi _ nụ cười của nó làm anh lúng túng
“ Đẹp “ là tất cả những gì anh nhìn thấy từ nó. Đẹp từ tâm hồn lần thể xác. Ớ nó có gì đó luôn khiến người khác phải chú ý, dù nó không xinh như hoa hậu nhưng nó vẫn toát ra cái vẻ thanh cao của một hoa hậu. Nó cô đơn, cần được chở che bao bọc nhưng nó cấm bản thân nó không được mềm yếu, luôn phải mạnh mẽ. Nó ở người ta nhìn thấy nó yếu đuối, nó thích một mình bởi lẽ chỉ có một mình nó mới là nó thôi. Đi ngang qua các dãy nhà cao, nó cảm thấy ngột ngạt kinh khủng. Cuộc sống của nó dần dần đang bị biến dạng, cuộc sống đó bị nó bóp méo mất rồi. Mệt mỏi nó nhắm mắt ngủ một giấc cho tới khi tới nơi.
-          Tới rồi, xuống thôi Bảo _ anh Vương loay hoay gọi nó dậy
Nhận lại là sự im lặng, nó không chịu tỉnh luôn mới đau chứ. Anh chẳng biết làm sao cho nó tỉnh nữa, đành ngồi nhìn nó ngủ thôi. Anh đợi nó ngủ mà thời gian trôi qua nhanh khiến anh cũng phải chóng mặt. Đã 7 giờ rồi, nó đã ngủ được hơn một giờ đồng hồ mà vẫn chưa dậy.
-          Ưhm….tới rồi à _ nó dụi mắt nhìn vào tiệm bánh _ ớ, tối rồi _ nó nhìn lên bầu trời rồi quay qua nhìn anh _ em ngủ lâu chưa, sao không gọi em dậy
-          Anh có thử gọi em nhưng vô ích _ anh nhún vai mệt mỏi nhìn nó
-          Em xin lỗi, chắc anh đói lắm rồi _ nó nhìn anh với ánh mắt ăn năn

-          Không sao, vào thôi _ anh xuống xe mở cửa cho nó xuống
-          Keng Keng…_ tiếng chuông cửa kêu báo hiệu có khách
-          Ta ngồi đây đi, ngay cửa sổ để nhìn thành phố về đêm _ anh kéo ghế cho nó
-          Woa, em chưa từng được ngắm thành phố về đêm bao giờ _ nó dán chặt mặt mình vào ô kính cửa sổ
-          Anh chị dùng gì ạ _ cô phục vụ hỏi
-          Cho em một Tiramisu cà phê với một kem bong bong vị sochola cảm ơn chị _ nó cười cười với chị phục vụ
-          Anh giống cô bé đó
-          Dạ vâng, có liền _ cô phục vụ cúi chào rồi lui vào bên trong
-          Háo hức thật, lâu lắm rồi em chưa ăn nó, không biết có quên vị không _ nó cứ quay qua quay lại chờ bánh, hành động con nít của nó khiến anh bật cười
-          Gì chứ, sao anh cười em _ nó nhăn mặt nhìn anh
-          Tại em….
-          Dạ, đây là bánh của anh chị _ chị phục vụ bê bánh ra
-          Hí hí, có bánh rồi, cảm ơn chị _ nó dễ thương thật, khiến ai nhìn thấy cũng vui vẻ
Hai người ăn uống vui vẻ với nhau cho đến hơn 7 giờ 30 thì anh với nó dạo thành phố đêm. Phải công nhận một điều khi thành phố lên đèn mọi thứ đẹp một cách hoàn hảo. Giống như sau một giấc ngủ dài bạn mở mắt ra ánh sáng chiếu vào mắt bạn lúc đó mới tinh khôi làm sao. Nó cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ngắm những ngọn đèn đường. Thanh bình, nó thấy rất bình an, dường như mọi chuyện rắc rối sáng nay trên trường đều tan biến hết rồi.

-          Ta đi đâu đây anh _ nó quay qua hỏi anh
-          Em muốn đến nơi nào ồn ào tí không _ anh hỏi nó
-          Sẽ không bị cấm chứ _ nó trực sẵn một nụ cười trên môi chỉ chờ anh đồng ý sẽ hiện hình ngay
-          Không, hì _ anh ân cần nói
-          Thích quá, nhưng em là học sinh, sẽ bị cấm đó _ nó ỉu xìu
-          Chuyện nhỏ _ anh phóng xe thật nhanh đến một tiệm quần áo lớn rồi dừng lại
-          Tới đây làm gì _ nó ngơ ngác khi bước vào cửa tiệm
-          Chào cậu, cậu muốn mua gì ạ _ một cô nhân viên kính cẩn chào anh
-          Một bộ đồ hợp với cô bé này _ anh đẩy nó tới trước
-          Dạ vâng _ cô đó dẫn nó đi vào trong
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 8



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.