Bởi vì đại quân của Lê Vĩnh Thiên tiến triển thuận lợi như thế, ông ta không dám dễ dàng vây công Long Cung, bắt sống Long chủ, phát động chính biến.
Một khi ông ta phát động chính biến, Long chủ bị bắt sống, tin tức truyền tới Lê Vĩnh Thiên bên kia, nhất định Lê Vĩnh Thiên sẽ chỉ huy đại quân quay về cứu Long chủ.
Advertisement
Ông ta muốn kết quả là Lê Vĩnh Thiên và quân địch Sư Quốc ở trạng thái giằng co, không có cách nào phân thân. Kết quả lý tưởng nhất là Lê Vĩnh Thiên bị quân địch Sư Quốc vây khốn, không thể thoát thân.
Nhưng dựa theo tình huống trước mắt, đại quân của Lê Vĩnh Thiên không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.
Trừ phi ông ta có thể cung cấp kế hoạch tác chiến của Lê Vĩnh Thiên cho Sư Quốc.
Advertisement
Chỉ là, kế hoạch tác chiến của Lê Vĩnh Thiên đều là tuyệt mật, người của ông ta căn bản không có cách nào đụng tới.
Bây giờ Ngụy Nghiêm chỉ có thể gửi hy vọng tới việc Lê Vĩnh Thiên đắc ý vênh váo, tự tìm đường chết, muốn đấu tranh anh dũng, sau đó bị nhốt.
…
Thành phố Đà Lạt.
Chu Nhược Mai, Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi, Nguyễn Tú Hằng biết được tối hôm qua ở biên giới phía bắc Lê Vĩnh Thiên đã khởi xướng tổng tiến công với Sư Quốc, hơn nữa đạt được đại thắng, đều vui vẻ không thôi.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới biết được thì ra Lê Vĩnh Thiên nhanh chóng tới biên giới phía bắc là phải khai chiến với Sư Quốc.
Hôm nay trường học ở thành phố Đà Lạt đã chính thức khai giảng.
Sở Nhược Mai và Lê Tuyết Tương tự mình đưa Lê Tịnh Vi đi học.
Trước đó Lê Vĩnh Thiên cũng đã sắp xếp xong xuôi, để cho Lê Tịnh Vi vào lớp của Lê Giai Huệ.
Hiệu trưởng bên thành phố Vĩnh Thụy cũng đã gửi thủ tục chuyển trường tới trường trung học số một Nam Giang, ngay cả sách giáo khoa của Lê Tịnh Vi cũng gửi lại đây.
Lê Tịnh Vi thuận lợi chuyển tới trường trung học số một Nam Giang để học.
Triệu Đình Vũ và Lại Nhi ở dưới sự điều trị tỉ mỉ của thần y Lưu Đại Thông thì vết thương khôi phục tốt hơn nhiều.
Triệu Đình Vũ và Lại Nhi đều trải qua huấn luyện đặc biệt, cơ thể đặc biệt tốt, cho nên khôi phục tương đối nhanh chóng.
…
Sư Quốc bên kia.
Tối hôm qua tin dữ Sư Quốc thua trận liên tiếp truyền đến, làm quốc vương tân nhiệm của Sư Quốc vẫn luôn kinh hồn táng đảm, một đêm không ngủ.
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, bản thân mới vừa nhậm chức thì gặp cuộc tiến công quy mô của Long Quốc, mà binh mã của Sư Quốc ông ta đối mặt với sự chỉ huy đại quân của Lê Vĩnh Thiên, thế mà lại không chịu được một đòn!
Dân chúng Sư Quốc biết được tối hôm qua trận địa của quốc gia liên tục thất thủ, binh mã thương vong vô số, xác chết nằm khắp nơi, máu chảy thành sông, đều bắt đầu sôi nổi biểu tình ở thủ đô, công khai lên án sự cố chấp và vô năng của quốc vương tân nhiệm.
Thậm chí dân chúng có chút quá kích và người nhà của binh lính đã bỏ mình còn vây công cung điện hoàng gia của Sư Quốc, yêu cầu quốc vương tân nhiệm xuống đài!
Quốc vương tân nhiệm của Sư Quốc sợ tới mức tránh ở trong cung điện, cũng không dám ra ngoài gặp người.
Nhưng mà ông ta vừa mới lên làm quốc vương, không có khả năng dễ dàng xuống đài, cũng không có khả năng chủ động tự nhận lỗi từ chức.
Ông ta cảm thấy Sư Quốc có binh hùng tướng mạnh, tuy rằng tối hôm qua thua thiệt, nhưng vẫn là có thể nhất quyết sống mái với Long Quốc.
Ông ta ở trong cung điện điều binh khiển tướng, ngăn chặn đại quân của Long Quốc, muốn đánh một trận thắng để vãn hồi một ít mặt mũi và uy nghiêm của ông ta.
Nhưng mà các tướng lĩnh cao cấp của Sư Quốc đều lòng dạ khó lường, đánh bàn tính nhỏ của họ, muốn bảo tồn thực lực, khó có thể đồng lòng ứng chiến.
Nhân tâm của các vị lãnh đạo Sư Quốc không đồng đều, cục diện hỗn loạn, sao có thể một lòng cùng vạn người đối kháng với đại quân của Long Quốc?
Ba đường đại quân của Long Quốc, vào ban ngày cũng vẫn tiếp tục tiến về phía trước như cũ, thừa thắng xông lên.
Bởi vì, hai ngày sau, Hà Ngọc Vinh sẽ bị bị quốc vương tân nhiệm của Sư Quốc xử tử, bọn họ cần phải đánh tới phụ cận thủ đô Sư Quốc trong khoảng thời gian có hạn mới có thể sáng tạo cơ hội cho Lê Vĩnh Thiên cứu Hà Ngọc Vinh!
Ba đường đại quân từ ba phương hướng khác nhau cùng nhau tiến lên, dùng cách tiến công chớp nhoáng không ngừng phá được trận địa của quân địch. Đại quân đến đâu thì nơi đó thế như chẻ tre!