Có một lý do quan trọng khiến Lại Nhi đồng ý sống trong biệt thự của Lê Vĩnh Thiên.
Đó là vì, cô ấy muốn bảo vệ Lê Vĩnh Thiên!
Bởi vì bây giờ Lê Vĩnh Thiên đã chuyển hết thị vệ đi khỏi nên không ai bảo vệ anh ấy.
Advertisement
Là một thành viên của tổ đặc công Shadow, cô ấy có mang theo một khẩu súng.
“Triệu Đình Vũ, anh là người của Ma Đao Môn. Anh biết dùng đao chứ?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Tôi có kỹ năng dùng đao, tuy không thể nói là tuyệt vời, nhưng tôi biết về nó.” Triệu Đình Vũ khiêm tốn nói.
Advertisement
“Ma Đao Môn của các anh có thiếu chủ, sao không mang đao bên người vậy?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Làm sao tôi có thể mang theo một thanh đao khi đến thành phố Đà Lạt chứ! Một khi người kiểm soát nhìn thấy tôi mang theo vũ khí giết người, chẳng phải tôi sẽ bị họ bắt vào tù sao?”Triệu Đình Vũ nói.
“Chà, anh nói đúng là có lý. Nhưng lần trước có người từ điện Thiên Cang đến bệnh viện để ám sát anh nhưng đã thất bại. Chắc chắn họ sẽ không bỏ cuộc. Sớm muộn gì cũng sẽ có người phái tới tiếp.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Cái này thì tôi biết chắc chắn. Chúng sẽ cắt cỏ tận gốc. Hơn nữa, họ còn muốn ép tôi giao nộp đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn.” Triệu Đình Vũ nói.
“Hiện tại anh sống ở nhà tôi, điện Thiên Cang bất cứ lúc nào cũng có người tới giết anh. Tôi có một thanh đao chi bằng đưa cho anh tự vệ!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“La đao nào?” Triệu Đình Vũ hỏi.
“Bố nuôi của tôi Dương Văn Đoàn có một thanh đao truyền lại của tổ tiên.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đao của tổ tiên chắc chắn là bảo đao, tôi không thể nhận!” Triệu Đình Vũ nói.
“Hiện tại tôi chỉ cho anh mượn tự vệ thôi. Đợi khi anh lấy lại được Hắc Long Thôn Nguyệt đao của Ma Đao Môn thì hãy trả lại bảo đao của bố nuôi tôi!” Lê Vĩnh Thiên cũng không nỡ cho người ngoài mượn thanh bảo đao của tổ tiên truyền lại.
“Vậy được, thế tôi sẽ mượn bảo đao của Dương tiền bối để phòng thân.” Triệu Đình Vũ nói.
Vậy là sau đó, Lê Vĩnh Thiên vào phòng lấy thanh bảo đao của tổ tiên truyền cho Dương Văn Đoàn cho Triệu Đình Vũ mượn.
Triệu Đình Vũ cầm thanh đao quý giá của tổ tiên Dương Văn Đoàn và ngẫu hứng múa vài chiêu đao pháp: “Thực sự là một thanh đao vô song rất vừa tay để sử dụng.”
“Bố nuôi của tôi đã từng dùng con đao lớn này để giết vô số kẻ thù trên chiến trường. Mặc dù nó không tốt bằng Hắc Long Thôn Nguyệt Đao của Ma Đao Môn, nhưng nó vẫn là một thanh bảo đao.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đúng vậy, thanh đao này là một thanh đao chính nghĩa. Còn Hắc Long Thôn Nguyệt đao là một ma đao, tà khí rất nặng.” Triệu Đình Vũ nói.
“Được rồi, tới lúc mọi người phải nghỉ ngơi sớm rồi.”, Lê Vĩnh Thiên nói.
Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi cũng nói lời chúc ngủ ngon với Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi mọi người về phòng ngủ, Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai đến khu rừng nhỏ phía sau biệt thự để luyện kiếm.
Đêm vừa đúng, vầng trăng rằm sáng trong treo cao trên bầu trời đêm.
Rừng cây nhỏ với ánh trăng chiếu khắp mặt đất giống như một lớp tuyết.
Lê Vĩnh Thiên tiếp tục luyện tập Hiên Viên Cửu Kiếm dưới ánh trăng.
Sau buổi luyện tập tối nay, Lê Vĩnh Thiên về cơ bản đã thành thạo chiêu thức thứ ba trong Hiên Viên Cửu Kiếm.
“Em nghĩ hiện tại anh đã luyện xong. Chieu thứ ba Kiếm Xuất Thần Diệt rồi. Buổi hôm sau ta sẽ phải luyện chiêu thứ tư Hoành Tảo Thiên Quân rồi!” Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, bây giờ anh đã luyện thành chiêu Kiếm Xuất Diệt Thần. Nhưng thật đáng tiếc khi không có đối thủ để thử sức mạnh.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Lê Vĩnh Thiên vừa dứt lời, một con quạ đột nhiên hét lên và bay lên trời.
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái.
Một luồng sát khí vô hình đột nhiên bao trùm toàn bộ khu rừng này.
Chu Nhược Mai sợ hãi trước bầu không khí kỳ lạ đến mức giữ chặt lấy cánh tay của Lê Vĩnh Thiên.
“Khí thế ngất trời này sao có thể đột nhiên trở nên kinh khủng như vậy! Chúng ta trở về ngay thôi!” Chu Nhược Mai lo lắng nói.