Long Uy Chiến Thần

Chương 17: Gặp mặt





Hoàng Minh Lý và Cao Đông Minh bị đánh đập rất dã mãn, họ cứ la hét thảm thiết cầu xin sự thương xót, nhưng Đỗ Tuân vẫn không cho phép đàn em của hắn dừng lại. Tất cả nhân viên khách sạn đều biết Đỗ Tuân khét tiếng cả vùng, họ cũng rất sợ hãi nhưng không ai dám lại gần hay gọi cảnh sát.

Khi các cựu sinh thấy Minh Lý bị đánh dữ dội, họ cũng không thể giúp đỡ. Đỗ Tuân này hung dữ độc ác, tiền án tiền sự đầy mình, ai dám chống lại hắn chứ? Vả lại, Hoàng Minh Lý rơi vào hoàn cảnh này cũng đáng đời lắm. Cô ta bình thường luôn kiêu căng và xấu tính, chỉ thích thể hiện bản thân, lại thường đi gây sự ở khắp nơi. Đây xem như bài học cho cô ta, cho chừa thói chảnh chọe đó đi!

Tất nhiên, Uy Long không quan tâm đến kết cục của loại người này. Đỗ Tuân kia đã giúp anh dạy dỗ Cao Đông Minh và Hoàng Minh Lý, anh không cần phải tự mình làm điều đó nữa.

Mãi đến khi hai kẻ kia bị đánh đập đến bầm dập khắp người, mặt mũi sưng vù, các vết thương đều rướm máu, thậm chí họ còn không lết dậy nổi, Đỗ Tuân mới cho người của mình dừng lại. Lúc này, nhìn Minh Lý bị đánh trông rất thảm thương, mọi người xung quanh đều động lòng thương xót cô.

Kế đó, Lưu Bảo Hường bước tới tát liên hoàn vào mặt Hoàng Minh Lý và Cao Đông Minh.

"Lúc nãy không phải rất vênh váo sao? Bây giờ sao lại rụt vòi rồi hả?" Lưu Bảo Hường vừa nói vừa bồi mấy cú tát vào hai người họ.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin hãy tha cho chúng tôi!" Minh Lý nài nỉ với khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô đã cố gắng gây chú ý với bạn bè trong buổi họp mặt này, nhưng cô không ngờ mình lại bị đánh tàn tạ ngay trước mặt họ.


"Tôi không hề biết chị là người phụ nữ của anh Tuân. Nếu tôi biết, dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám đụng đến chị. Đây chỉ là một hiểu lầm. Làm ơn tha cho chúng tôi!" Cao Đông Minh cũng khẩn khoản cầu xin Lưu Lưu Bảo Hường.

Trong lòng hắn ta lúc này trào lên một nỗi tức giận khủng khiếp với Minh Lý. Nếu không phải vì cô ta có mắt như mù, dám gây sự với Lưu Bảo Hường, thì làm sao hắn ta phải rơi vào tình huống nhục nhã như vậy? Tuy nhiên, mặc cho hai người van nài tới mức nào, làm gì có chuyện Lưu Bảo Hường có thể tha cho họ đi dễ dàng như vậy?

"Chát! Chát! Chát ..."

Những tiếng tát liên tục vang lên, Cao Đông Minh và Hoàng Minh Lý chỉ nghiến răng chịu đựng, không dám kêu lên một tiếng, đến khi khuôn mặt hai người họ trở nên biến dạng, máu ứa ra, cuối cùng cô ả cũng dừng lại. Tay của cô ta bắt đầu cảm thấy khá đau.

Các cựu sinh thở phào vì cho rằng Đỗ Tuân vào Lưu Bảo Hường sẽ rời đi ngay sau khi họ dạy dỗ Minh Lý xong. Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Đỗ Tuân liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng.

"Đưa hai người này đi cùng chúng ta!" Đỗ Tuân chỉ vào Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng và nói với đàn em hắn.

Nghe Đỗ Tuân nói vậy, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều rùng mình sợ hãi. Tất nhiên họ biết mục đích của Đỗ Tuân là gì, họ chắc chắn sẽ bị làm nhục! Các cựu sinh có mặt ở đó đều rất ngạc nhiên khi nghe Đỗ Tuân nói vậy.

Uy Long cau mày, một ý định giết người trỗi dậy trong anh. Gã mặt sẹo này sẽ chỉ có hiềm khích với Hoàng Minh Lý và Cao Đông Minh, tại sao hắn còn dám động tới vợ anh? Khốn khiếp!

"Chúng tôi không liên quan gì đến chuyện này, tại sao lại đưa chúng tôi đi?" Chu Nhược Mai nói.

"Bởi vì hai người là bạn của hai người này, họ dám đánh người phụ nữ của tôi, chỉ hai cái mạng đó làm sao dập tắt được cục tức này, vì vậy hai cô phải đền bù cùng với họ." Đỗ Tuân lạnh lùng nói.

Ở đây, chỉ có Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng là những người đẹp nhất, Đỗ Tuân dâng lên ý muốn bắt lấy họ cùng hắn chơi những trò bệnh hoạn. Mặc dù Lưu Bảo Hường là nhân tình của Đỗ Tuân, nhưng nếu hắn muốn đem Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đi, cô ta cũng không dám bất mãn. Những gã đàn ông giang hồ như Đỗ Tuân có vô số phụ nữ, cô ta chỉ là một trong rất nhiều nhân tình của Đỗ Tuân.

Lúc này, người của Đỗ Tuân đã bắt đầu đi về phía Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng. Thấy tình hình không ổn, những cựu nam sinh lập tức vây quanh để bảo vệ Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng.

"Đừng gây rối nữa! Hoặc chúng tôi sẽ chơi khô máu với các người!" Dương Tịnh Xuyên, lớp trưởng, nói một cách dứt khoát.


"Phải, chúng tôi sẽ không để anh mang họ đi!", Một người khác nói.

Những người bạn này đều là học giả và chưa bao giờ đánh nhau, nhưng nếu các cô gái trong lớp gặp nguy hiểm thì họ nhất định sẽ đứng ra bảo vệ. Tất nhiên, Hoàng Minh Lý lại là một ngoại lệ, không đáng để họ bảo vệ. Tất cả họ đều không ưa cô ta, cũng chỉ vì cô ta gây sự với bọn Đỗ Tuân nên Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng mới bị vạ lây.

Nhược Mai và Tú Hằng đã rất xúc động khi thấy những bạn nam này đang cố gắng bảo vệ họ. Chu Nhược Mai bất giác nhìn lại chồng mình và thấy rằng anh ta vẫn cứ ngồi đó bất động. Điều đó thực sự làm cô chán nản vô cùng! Thật đáng hổ thẹn khi anh ta còn dám tự xưng mình là một quân nhân trong nhiều năm.

"Khi đại ca vẫn còn chút kiên nhẫn, hãy nhanh lên, không thì đừng trách!", Một trong những người đàn em của Đỗ Tuân nói.

"Dám cưỡng chế phụ nữ ngay giữa thanh thiên bạch nhật, có còn vương pháp hay không?" Dương Tịnh Xuyên giận dữ nói.

"Vương pháp? Đỗ đại ca đây chính là vương pháp!" Một tên đàn em khác nói.

Lúc này, Đỗ Tuân bắt đầu hết kiên nhẫn: "Chúng mày nói nhiều với tụi nó làm gì? Nhanh mà bắt người đi, đừng làm mất hứng của tao!"

Nghe vậy, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng sợ xanh mặt. Nếu bị hủy hoại bởi một gã đàn ông khốn khiếp như vậy, họ thà chết còn hơn!

"Ngay cả khi các người giết tụi này, tụi này cũng sẽ không bao giờ buông tay đâu!" Dương Tịnh Xuyên hét lớn, nhuệ khí bừng bừng.

Ngay khi hai bên đang chuẩn bị lao vào nhau làm một trận sống chết, Uy Long cuối cùng cũng đứng dậy và lạnh lùng nói: "Muốn động tới vợ tôi, mấy người chán sống rồi."

Chu Nhược Mai ngạc nhiên nhìn Uy Long. Kẻ yếu đuối vô tích sự này cuối cùng cũng có chút khí khái nam nhân.

"Mọi người, tất cả hãy lùi lại, để đó cho tôi." Uy Long nói khi bước về phía trước. Anh ta đã không vội ra tay ngay từ đầu, chỉ vì muốn xem những người bạn của Chu Nhược Mai sẽ làm gì.

Những hành động của các cựu sinh thực sự làm Uy Long rất hài lòng. Mặc dù họ chỉ là những học giả yếu đuối, nhưng lòng can đảm của họ rất đáng khen ngợi. Thật may mắn vì Chu Nhược Mai có được những người bạn như thế. Trong lòng anh cảm thấy yên tâm phần nào.


Các cựu nam sinh đều dừng lại khi thấy Uy Long lên tiếng. Rốt cuộc, Uy Long mới là chồng của Chu Nhược Mai. Bảo vệ vợ mình là nghĩa vụ của anh. Cơ hội này, tất nhiên cũng phải được trao cho anh.

Chu Nhược Mai chứng kiến sự can đảm mà cô cho là dại dột này của Uy Long thì không khỏi lo lắng. Băng đảng của Đỗ Tuân vừa mới xử lý Cao Đông Minh, khiến hắn phải cúi đầu nhục nhã và cầu xin sự thương xót. Đối mặt với một kẻ mạnh như vậy, Uy Long làm sao có cơ hội thắng chứ? Nhưng nếu Uy Long không ra tay, Chu Nhược Mai sẽ bị bắt và chỉ có trời mới biết số phận cô sẽ đi về đâu. Bởi vậy dù rất đau lòng, cô vẫn buộc phải chấp nhận. Hơn nữa, trận chiến này là điều không thể tránh khỏi. Nếu Uy Long bị đánh đến chết, có lẽ ít ra nó cũng vớt vát được một chút danh dự cho anh ta, Uy Long sẽ trở thành người thực sự có giá trị, không còn phải mang danh vô dụng hèn nhát nữa!

"Anh Tuân rất vừa mắt vợ của mày. Nếu mày không muốn chết, hãy ngoan ngoãn mà để cô ta đi với anh Tuân một đêm, nếu không, bọn tao sẽ đánh mày tới chết." Một tên đàn em thân cận của Đỗ Tuân, gầm gừ nói.

Nhưng gã kia còn chưa kịp nói dứt câu, Uy Long đã bất ngờ xông tới!

Và..... “Pang”.....

Phát súng đầu tiên của Uy Long sau ba năm ẩn mình vang lên. Anh ra tay ngay mà không muốn nghe những lời vô nghĩa. Ngay lập tức, như thể có một cơn lốc ào tới rất mạnh, cả đám người đanh định bắt lấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều bị thổi bay.

Tất cả những người có mặt đều bàng hoàng!

"Cái...... Á á áa....."

Trong khi bị bật ngửa về phía sau, bọn họ đồng thời thốt ra một tiếng thét kinh hoàng, răng đã bay ra khỏi miệng...







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.