"Giám đốc Hoàng, tại sao ông lại có mặt ở đây cùng với băng Hổ Báo này? Giữa các người có quan hệ gì?" Ánh Hạ cau mày hỏi.
"Ơ hay! Tôi tưởng là cô đã điều tra ra hết rồi chứ? Hóa ra là chưa sao? Cô nhìn cảnh này mà vẫn chưa hiểu à? Tôi mang Lê Uy Long đến đây tất nhiên là để giết hắn ta rồi!" Hoàng Minh Yên nói với vẻ đắc ý ra mặt. Dù sao, Ánh Hạ cũng chắc chắn phải chết, ông ta chẳng cần phải giấu diếm điều gì nữa.
"Đường đường là Giám đốc Sở cảnh sát thành phố, làm sao ông có thể tiếp tay cho đám xã hội đen và kẻ xấu như vậy, ông có còn liêm sỉ nữa không?" Ánh Hạ tức giận nói. Thì ra, tất cả những nghi hoặc bấy lâu nay của cô về Hoàng Minh Yên đều chính xác.
"Chuyện này có gì khó hiểu chứ? Dĩ nhiên là vì tiền rồi! Băng Hổ Báo và Trương gia rất hào phóng và có thể cho tôi nhiều tiền gấp mấy lần số lương ít ỏi mà Sở trả cho! Nếu cô đã muốn biết chuyện này, bây giờ tôi sẽ nói thẳng luôn cho mà biết! Phải! Tôi đã bắt tay với băng Hổ Báo và gia đình họ Trương được một thời gian dài rồi, và chúng tôi đã thành công trong rất nhiều phi vụ, thu được không ít tiền.... Vậy đấy! Cô còn muốn biết thêm gì nữa không?" Hoàng Minh Yên thản nhiên nói.
"Ông.....Giám đốc Hoàng, tôi khuyên ông nên tỉnh táo lại, quay đầu lại bờ, hãy giơ tay đầu hàng ngay và ông sẽ được pháp luật khoan hồng!" Ánh Hạ không ngờ Hoàng Minh Yên còn dám tự mình thừa nhận điều này. Cô có linh cảm rằng mình có thể đang gặp nguy hiểm.
"Haha... đầu cô có vấn đề gì rồi sao? Tôi đã nói với cô tất cả những chuyện này rồi, cô vẫn nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi Thung lũng Ngạc Na này mà còn sống sao?" Hoàng Minh Yên cười lớn.
Qủa nhiên đúng như Ánh Hạ dự đoán, Hoàng Minh Yên này thực sự mốn giết người diệt khẩu!
“Đội trưởng Ánh Hạ, cô đã nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của Băng Hổ Báo chúng tôi. Đêm qua ở Thung lũng Ngạc Khuông, cô và Xiao Potian cũng đã phá hoại một thỏa thuận lớn giữa băng Hổ Báo và băng Lions Gate. Chúng tôi đã phải chịu tổn thất cực kỳ nặng nề đấy cô biết chứ? Giám đốc Hoàng và tôi đã bàn qua về việc giết cô nhưng chưa thực hiện được, không ngờ bây giờ cô lại tự đến nộp mạng. Chuyện này không thể đổ lỗi cho chúng tôi được đâu." Cao Kim Bình cũng nói thêm.
"Bang Hổ Báo các người toàn làm rất nhiều chuyện xấu xa, không chỉ buôn bán hàng cấn, tự tiện tàng trữ vũ khí,...lại còn kinh doanh mại dâm trá hình, giết người không gớm tay....... Tôi dĩ nhiên sẽ không để yên cho các người lộng hành!” Ánh Hạ tức giận nói.
Ánh Hạ vừa dứt lời, cô ấy ngay lập tức gây ra một làn sóng tiếng cười ầm ĩ. Tất cả những người có mặt đều cho rằng cô đang có vấn đề về thần kinh.
Về phần Lê Uy Long, anh còn đang hy vọng rằng Ánh Hạ có thể đấu khẩu với bọn chúng lâu thêm một chút, để kéo dài thời gian cho đến khi sư đoàn tác chiến của Lưu Bảo Kim xuất hiện.
"Haha... Bây giờ đến bản thân cô còn chẳng giữ nổi mạng mình, vậy mà còn dám cuồng ngôn sao? Một mình cô mà đòi đối đầu với hơn một ngàn anh em ở đây à? Đúng là không biết lượng sức!" Cao Kim Bình đắc ý nói.
“Cô cảnh sát, cô đã phát hiện ra bí mật của chúng tôi, cô nghĩ chúng tôi sẽ để cô đi dễ dàng sao?" Trương Minh Trí cũng lên tiếng.
"Trương Minh Trí, tôi cũng đang muốn thẩm vấn anh đây! Cha nuôi của Lê Uy Long, ông Dương Văn Diệp, có phải ông ấy đã bị Trương gia các người và bang Hổ Báo đánh đập đến chết không?" Ánh Hạ gần đây đã có điều tra về vụ án này và phát hiện ra một số manh mối. Cô muốn nhân cơ hội này hỏi rõ ràng anh ta.
“Ờ, phải đấy! Ông già chết tiệt đó đã ngang nhiên phá hỏng chuyện tốt của tôi! Nên hiển nhiên tôi phải cho ông ta một bài học rồi!! Ai kêu lão ta đã già khọm rồi mà còn thích chõ mũi vào chuyện người khác chứ? Sao hả? Cô có thể làm gì chúng tôi đây?" Trương Minh Trí vênh mặt nói.
"Giám đốc Hoàng, vậy tức là ông đã giúp bọn họ che đậy tội ác bằng cách phá hủy các bằng chứng?" Ánh Hạ lập tức quay sang hỏi Hoàng Minh Yên một lần nữa.
"Điều này còn cần phải hỏi sao? Ngoài tôi ra, làm gì còn ai khác có khả năng này?" Hoàng Minh Yên đáp gọn lỏn.
"Tôi không ngờ ông lại trở thành loại người này! Là giám đốc Sở cảnh sát thành phố, nếu ông dám làm như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị pháp luật trừng trị thôi!" Ánh Hạ cay đắng nói.
"Cô quá ngây thơ rồi. Thôi nhân tiện để tôi nói cho cô biết luôn, phía sau tôi đã có Bí thư tỉnh ủy Trương Minh Thành chống lưng, ai có thể làm gì tôi cơ chứ!?" Hoàng Minh Yên nói một cách khinh bỉ.
Ánh Hạ đã giật mình khi nghe điều này, cô không ngờ Hoàng Minh Yên còn có Trương Minh Thành hỗ trợ phía sau!
Vừa lúc này, cô trông thấy Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm đều đang bị trói vào gốc cây và vội hỏi lại: "Các người còn bắt cả mấy cô gái vô tội đến đây, rốt cuộc có mục đích gì hả??"
Lê Uy Long yên lặng nghe Ánh Hạ tiếp tục hỏi hết chuyện này đến chuyện khác và cảm thấy cô ấy cũng thật dễ thương. Đúng như anh dự đoán, Ánh Hạ có khả năng kéo dài cuộc nói chuyện với bọn chúng đến vô tận!
"Hỏi hay lắm! Tất nhiên là bắt để có thể chơi với họ rồi! Tên khốn Lê Uy Long quá kiêu ngạo và xấc xược. Dám chống lại Trương gia và băng Hổ Báo, và đã ra tay giết hại vô số người của chúng tôi. Vì vậy tối nay, ngay trước mặt anh ta, chúng tôi sẽ từ từ giúp vợ và bạn bè của hắn ta trở thành đàn bà thực thụ. Hahahha...." Hoàng Minh Yên nói và cười lớn.
"Hoàng Minh Yên, ông đúng là thứ đáng khinh, là nỗi nhục của Sở cảnh sát! Sao ông dám làm ra chuyện đồi bại kinh tởm đó chứ?" Ánh Hạ tức giận hét lớn.
"Chẳng có gì là tôi không thể làm được cả. Chu Nhược Mai kia là đệ nhất mỹ nhân Đà Lạt, có người đàn ông nào không thèm muốn cô ta chứ? Nhân tiện, tôi cũng đã có ý định này với cô từ lâu, nhưng cô quá lạnh lùng nên tôi chưa bao giờ có cơ hội bắt đầu cả." Hoàng Minh Yên bắt đầu thể hiện bản chất thật của mình.
Ông ta đang nói về những suy nghĩ thực sự trong thâm tâm. Ánh Hạ dẫu lạnh lùng khó gần nhưng vẫn là hoa khôi của Sở cảnh sát thành phố Đà Lạt, trong khi ông ta vẫn đang ở trong độ tuổi còn sung sức. Sẽ thật kỳ lạ nếu ông ta chưa từng có những suy nghĩ bậy bạ!
"Hoàng Minh Yên, đồ súc sinh, ông chẳng khác gì một con thú bệnh hoạn, làm sao mà một kẻ cặn bã như ông có thể leo lên cái ghế Giám đốc Sở cảnh sát vậy hả?! Đúng là kinh tởm!" Ánh Hạ dường như sắp nổ tung và la mắng dữ dội.
"Cô cứ chửi bới đi, tức giận đi! Dù sao cô cũng chẳng thể sống tiếp được bao lâu nữa, nếu không gào hét bây giờ, sau này cô sẽ chẳng có cơ hội để gào hét nữa đâu." Hoàng Minh Yên nói và cười ngạo nghễ.
"Ông điên rồi, đồ vô pháp vô thiên! Dám lạm sát những người vô tội một cách bừa bãi. Ông không sợ bị điều tra ra sao?" Ánh Hạ lại chửi rủa.