Long Uy Chiến Thần

Chương 181: Nữ cảnh sát quả cảm





"Cô không cần phải lo lắng về điều này giúp tôi, tôi tự có cách giải quyết ổn thỏa!" Hoàng Minh Yên nói.

"Ban đầu, sức mạnh của Lê Uy Long cũng khiến chúng tôi có một chút kinh hoàng. Trước đây, tôi muốn dựng lên vở kịch rằng hắn ta đã vượt ngục rồi bị đuổi đến Thung lũng Ngạc Na này, sau đó do chống đối người thi hành công vụ nên đã bị bắn chết ngay tại chỗ. Nhưng bây giờ cô đã đến đây, tôi nghĩ sẽ thay đổi nó một chút. Rằng chính cô là người đã giúp Lê Uy Long trốn thoát khỏi nhà tù và bị bắn chết cùng nhau trong Thung lũng này!" Ông ta nói tiếp.

Ánh Hạ thực sự không ngờ Hoàng Minh Yên lại mưu mô xảo quyệt đến thế, thậm chí còn nghĩ ra cả những cáo buộc cho bản thân cô và Lê Uy Long!

"Thế còn Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm? Họ là người vô tội, hãy để họ đi đi!" Ánh Hạ nói.

"Để họ đi á? Cô nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc sao? Bọn họ đã biết hết những bí mật của chúng tôi, chúng tôi có thể để họ đi sao?" Hoàng Minh Yên cau mày.


Ngừng một lát, ông ta lại nói: "Sau khi bọn chúng phục vụ chúng tôi xong, tôi sẽ cho một vài phát súng lên cơ thể chúng, sau đó có thể khiến chúng giống như cô. Đều là đồng phạm đã giúp Lê Uy Long trốn thoát và bị bắn chết ngay tại chỗ."

"Hoàng Minh Yên, ông quá quỷ quyệt, những gì ông làm thực sự quá bỉ ổi! Ông không đáng mặt làm người mà!" Ánh Hạ hét lên đầy căm phẫn.

Lúc này, Tạ Ngọc Liên lại nói: "Giám đốc Hoàng, ông không cần phải phí lời vô ích với cô ta, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của chúng ta chứ. Nếu ông đã để ý cô ta thì hãy mau chóng bắt sống luôn cả cô ta luôn đi. Đây chính là cơ hội của ông đấy!"

Ánh Hạ đã bị sốc khi nghe điều này, cô không dám tin một bà lão như Tạ Ngọc Liên lại nghĩ ra một ý tưởng độc ác như vậy!

"Phải! Bà nói đúng lắm! Chúng mày đâu! Mau bắt sống con nhỏ này cho tao, tối nay tao muốn một mũi tên trúng hai con nhạn! Sau khi tao “chén” xong sẽ thưởng nó cho chúng mày luôn!” Hoàng Minh Yên đắc ý hét lên.

Đám tay chân băng Hổ Báo vừa nghe ông ta nói điều này, tinh thần của bọn chúng ngay lập tức phấn chấn hơn hẳn. Đối với một nữ cảnh sát xinh đẹp như Ánh Hạ, chúng cũng cảm thấy rằng nếu phải bắn cô ta chết ngay thì thật là uổng phí!

Tốt hơn hết là bắt sống cô ta, chơi cho chán trước rồi mới giết.

"Các anh em, mau xông lên bắt sống nó đi!" Cao Kim Bình cũng ra lệnh.

Lê Uy Long nhận ra Ánh Hạ cũng đang gặp nguy hiểm và không thể nào trì hoãn thời gian thêm được nữa.


Theo lệnh của Cao Kim Bình, hơn một ngàn người lập tức đổ xô đến vây quanh nữ cảnh sát Ánh Hạ.

Ai cũng muốn bắt được cô trước, nên tất cả đều ganh đua để vượt lên.

Ánh Hạ hoàn toàn sốc và kinh hãi tột độ khi thấy cả ngàn người đổ xô về phía mình như sóng thủy triều.

"Quay lại xe nhanh lên rồi chạy đi!" Lê Uy Long lo lắng khi thấy Ánh Hạ trong thời điểm này giống như một chiếc thuyền đơn độc giữa biển khơi phong ba bão táp, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, liền vội vàng hét lên, yêu cầu cô lái xe rời đi ngay lập tức.

"Tôi phải cứu vợ anh và bạn cô ấy, mình họ không thể trốn thoát được, tôi sẽ chiến đấu để cứu họ!" Ánh Hạ gầm lên, và nhanh nhẹn rút hai khẩu súng ra cầm ở cả hai tay.

Vì lý tưởng công lý trong trái tim mình, cho dù hàng ngàn người đang ào tới, cô vẫn sẽ chiến đấu với bọn chúng một mình. Cho dù cô có phải chết, cô cũng sẽ không hối hận!

"......" Lê Uy Long toát mồ hôi đầm đìa và hoàn toàn không nói nên lời. Ánh Hạ này thực sự không còn sáng suốt nữa rồi. Một cô gái nhỏ bé yếu ớt lại dám chiến đấu với cả ngàn người, cô đang nghĩ mình là nữ sĩ Đồng Lộc sao?!

Tuy nhiên, chứng kiến sự can đảm của Ánh Hạ khi quyết tâm cứu vợ mình và các cô gái khác, thà chết chứ không rút lui. Lê Uy Long thực sự rất ngưỡng mộ cốt cách này của cô ấy.

Trong chớp mắt, trận chiến một chọi một ngàn đã bắt đầu.


"Pằng ...Pằng....."

"Á ... ..."

Ánh Hạ liên tiếp nổ súng, những kẻ chạy lên phía trước đều bị bắn hạ và ngã xuống đất cho vô số kẻ khác phía sau dẫm đạp lên.

Nhưng dù giỏi đến đâu đi nữa, làm sao mà cô ấy có thể giết hàng ngàn người cùng một lúc?

Lực lượng băng Hổ Báo, cùng với đội ngũ thân cận của Hoàng Minh Yên và tay sai của Trương gia, cộng lại tất cả phải đến hơn ngàn người, tất cả bọn chúng lúc này đều đang đổ xô về phía Ánh Hạ như một bầy xác sống háu đói.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.