Long Uy Chiến Thần

Chương 189: Khai chiến





"Mau! Tiêu diệt tất cả kẻ thù ở Thung lũng Ngạc Na!" Lưu Bảo Kim vừa trông thấy Chu Nhược Mai, Ánh Hạ và những cô gái khác đã được chuyển đến xe bọc thép an toàn thì lập tức ra lệnh!

Anh vừa dứt lời, năm ngàn khẩu pháo lập tức lên nòng, bắn phá thẳng vào trung tâm Thung lũng Ngạc Na!

Những thành viên của băng Hổ Báo và người nhà họ Trương đang hớt hải chạy trốn, ban đầu khi không thấy bất kỳ động tĩnh nào, chúng còn nghĩ rằng sư đoàn hùng hậu này không phải đến đây để tàn sát mình và thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ một lát sau, họ đột nhiên nghe thấy vô số tiếng đạn pháo ầm ầm!

Lúc này, họ mới hiểu rằng mình thực sự là mục tiêu và tiếp tục chạy đi trong vô vọng!

"Bùm! Bùm! Bùm ....."


“ Đoàng....Đoàng.................”

Vô số đạn pháo lao tới và nổ giữa đám đông.

"Á... Á...Á..............."

Những tiếng thét vang lên hết lần này đến lần khác, máu thịt bay tứ tung khắp khu Thung lũng Ngạc Na, vô số người bị thổi bay với phần cánh tay và chân bị đứt lìa vương vãi đầy trên mặt đất.

"Tấn công! Bắt sống những tên cầm đầu!" Sau một loạt đạn pháo mở màn, Lưu Bảo Kim ngay lập tức ra lệnh cho một đội tấn công khác phải bắt sống những kẻ đứng đầu do Lê Uy Long trực tiếp chỉ định.

Một loạt các xe tăng và xe bọc thép dày đặc bắt đầu tiến về phía thung lũng Ngạc Na theo những hàng lối ngay ngắn.

Từng tốp binh lính đi cùng đội xe tăng và xe bọc thép này, và bắt đầu bắn xối xả vào tất cả các vị trí mà họ nghi ngờ là có người đang trú ẩn.

"Pằng Pằng Pằng ...................."

"Ahhhhhhh..........”

Những tiếng súng dữ dội kèm theo vô số tiếng la hét thảm thiết đang vang vọng khắp bầu trời thung lũng Ngạc Na. Những người đang tuyệt vọng bỏ chạy đều lần lượt bị bắn hạ và nằm la liệt trên mặt đất khô cằn.

Bất cứ nơi nào xe tăng và xe bọc thép đi tới, bọn chúng đều bị xe cán và nát bét như tương, bao gồm cả những xác chết do bị Ánh Hạ giết trước đó và những kẻ không thể chạy tiếp do bị thương.


"Á! Á! Á ......."

Bất cứ nơi nào cỗ xe đi qua, máu thịt bắn lên tung tóe và tiếng xương người gãy vụn kèm những tiếng hét thảm thiết vang lên không ngớt!

Băng Hổ Báo và Trương gia chưa bao giờ bị tấn công bởi một quân đoàn tinh nhuệ như vậy! Đây thực sự là một cơn ác mộng đối với chúng!

Thung lũng Ngạc Na hôm nay quả thực đã biến thành địa ngục trần gian!

Thấy trận chiến đã bắt đầu đi vào trật tự theo kế hoạch của mình, Lê Uy Long quyết định đi kiểm tra tình hình Ánh Hạ trước.

Ánh Hạ đã bị thương nặng vì cứu anh và những người thân. Anh dĩ nhiên rất biết ơn cô và phải trực tiếp nhìn thấy cô được cứu sống.

Khi đến phía sau xe quân sự, Lê Uy Long thấy rằng các bác sĩ đã bắt đầu điều trị khẩn cấp cho Ánh Hạ.

"Đội trưởng Ánh Hạ, cô phải ráng lên!" Lê Uy Long lo lắng nói.

"Vĩnh Thiên, đêm qua anh đã cứu mạng tôi, nên dĩ nhiên hôm nay tôi cũng sẽ chiến đấu hết mình để cứu vợ và bạn bè anh. Tôi là người rất sòng phẳng, nếu đã nợ anh điều gì, tôi nhất định sẽ trả lại!" Ánh Hạ nói một cách yếu ớt.

"Cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Thật là, lúc này đừng nói chuyện vô nghĩa nữa. Cô không nợ tôi gì cả!" Lê Uy Long nói.

"Sư đoàn này đến từ đâu vậy?" Ánh Hạ thều thào hỏi lại.


"Đó là đội quân cũ của tôi. Họ biết rằng tôi đang gặp nguy hiểm, vì vậy họ đã đến giải cứu tôi." Lê Uy Long nói.

"Nếu vậy thì hay rồi. Mau giúp tôi đi. Tôi phải quay lại chiến đấu và tiêu diệt tên cặn bã Hoàng Minh Yên kia!" Ánh Hạ bỗng nói một cách quyết liệt.

"....." Lê Uy Long toát mồ hôi đầm đìa, hiện giờ Ánh Hạ đã bị thương nặng như vậy mà vẫn còn tâm trí nghĩ đến việc giết kẻ thù?

"Cô đúng là rất can trường. Nhưng cô chiến đấu đến như thế là đủ lắm rồi! Việc đối phó với một kẻ bỉ ổi như Hoàng Minh Yên không cần đến tay một nữ anh hùng như cô. Cô không cần phải tự làm điều đó, hãy để đồng đội của tôi giúp cho. Bây giờ cô hãy yên tâm để bác sĩ quân y ở đây chữa trị cho mình trước. Sau khi được chữa khỏi, Hoàng Minh Yên đó cô có thể tùy ý xử lý!”, Lê Uy Long ôn tồn nói.

Sau khi nghe những lời của anh ta, Ánh Hạ thực sự cảm thấy rất yên tâm và có phần tự hào, cô nói: "Được, vậy tôi sẽ chuyên tâm điều trị vết thương trước."

"Đúng vậy, sau khi vết thương của cô được chữa lành, tôi sẽ cất nhắc cô trở thành Giám đốc Sở cảnh sát thành phố, thay thế gã Hoàng Minh Yên thối nát đó." Lê Uy Long mỉm cười nói.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.