"Được! Dù sao thì tất cả các người cũng sẽ chết, nên bây giờ tôi sẽ cho các người biết danh tính thực sự của tôi. Minh Hải, anh hãy đến đây và nói cho họ biết tôi là ai đi." Lê Uy Long không muốn nói điều đó bởi vì họ có thể không tin lời anh. Vì vậy, anh để cho Minh Hải, một chiến binh bốn sao nổi tiếng, trực tiếp lên tiếng.
"Lê Uy Long đang đứng trước mặt các người chính là Tổng tư lệnh quân đội quốc gia và đồng thời được phong tước Long thần chiến. Các người thực sự đã giết cha nuôi của anh ấy là Dương Văn Diệp, một cựu chiến binh chiến công lừng lẫy. Vì vậy, các người chỉ còn nước chết để đền tội, không ai có thể cứu được cả." Minh Hải hùng hồn tuyên bố.
Minh Hải vừa dứt lời, Hoàng Minh Yên và những người khác đều bị sốc nặng và bắt đầu lảo đảo!
Có nằm mơ họ cũng không thể ngờ rằng Lê Uy Long, một tên con rể nổi tiếng nhu nhược, đần độn, bất tài,... lại chính là Tổng tư lệnh quân đội quốc gia.
Ngay cả Trương Minh Thành, bí thư thành ủy thành phố, cũng không tin nổi Lê Uy Long này lại có một địa vị cao tới như vậy!
Nếu chuyện này là sự thật, không có gì ngạc nhiên khi anh ta dám gọi trực tiếp tên của Minh Hải, xem ra quả thực anh ta có cấp bậc cao hơn Minh Hải nhiều lần!
Nếu những lời này không đến từ miệng của Minh Hải, họ sẽ không bao giờ tin rằng danh tính thực sự của Lê Uy Long lại cao đến như vậy.
Tuy nhiên, điều này đã trực tiếp được Minh Hải nói ra, nên dù họ không muốn tin thì cũng buộc phải tin vào điều đó. Bởi vì một Đại úy như Minh Hải không việc gì phải nói dối họ.
Những đồng đội cũ Dương Văn Diệp ngay từ đầu cũng không biết danh tính thực sự của Lê Uy Long, giờ đây khi nghe Minh Hải nói ra điều đó, tất cả họ đều bàng hoàng.
Biết rằng Dương Văn Diệp có một người con nuôi giỏi giang như vậy, những cựu chiến binh này cũng rất hài lòng và mừng cho ông ấy!
...................
Cùng lúc này, bà Hoàng, Chu Hữu Lộc, Thúy Họa và Chu Hoàng Lâm cũng đang trên đường đến Nghĩa trang Linh Sơn.
Trên đường đi, thấy rất nhiều phương tiện đang trở về từ Nghĩa trang Linh Sơn, họ đột nhiên trở nên lo lắng.
"Lái xe nhanh hơn! Nhanh hơn nữa đi! Nếu không chúng ta sẽ trễ lễ tưởng niệm đó mất." Bà Hoàng lo lắng thúc giục.
"Mẹ ơi, bây giờ tất cả các tuyến đường đều kẹt xe rồi, có muốn nhanh cũng không nhanh nổi đâu!" Chu Hữu Lộc, người phụ trách lái xe nói.
"Ôi, mẹ à, dù sao Lê Uy Long cũng đã mời chúng ta tham gia và mẹ cũng đồng ý rồi nên chắc chắn cậu ta sẽ phải chờ, chúng ta không phải vội vàng quá làm gì!", Thúy Họa nói.
"Cô thì biết cái gì? Có rất nhiều người nổi tiếng và bề thế đã đến lễ truy điệu của Dương Văn Diệp, cậu ta cần gì chờ chúng ta chứ? Mau lái xe nhanh lên!" Bà Hoàng nổi giận nói.
..................
Cuối cùng, sau khi đến được cổng Nghĩa trang Linh Sơn, bà Hoàng, Chu Hữu Lộc, Thúy Họa và Chu Hoàng Lâm đã nhanh chóng ra khỏi xe và thấy rằng đám đông đã giải tán từ lâu. Chỉ còn lại những người lính được trang bị đạn dược đang bảo vệ họ xung quanh.
"Chúng tôi đến viếng ông Dương Văn Diệp, hãy cho chúng tôi vào trong!" Bà Hoàng nói với người lính bảo vệ cổng.
"Xin lỗi, chúng tôi đã nhận được lệnh, bây giờ không ai được phép vào trong." Người lính bảo vệ cổng nói.
"Tôi là bà nội đằng vợ của Lê Uy Long, hãy để cho tôi vào!" Thấy những người lính không chịu thỏa hiệp, bà Hoàng vội vàng tiết lộ danh tính.
"Hóa ra là như vậy! Xin bà vui lòng chờ trong giây lát, tôi phải vào trong báo cáo trước." Người lính bảo vệ cổng biết rằng bà Hoàng là người thân của Lê Uy Long thì nể sợ không dám bỏ bê, bèn chạy vào báo cáo.
Chu Nhược Mai, người đang đứng đợi bên cạnh lối vào nghĩa trang, thấy bà nội và người chú Chu Hữu Lộc chạy tới, cô liền bước tới và hỏi: "Bà, chú thím.... mọi người cũng đến để viếng bố chồng con sao?"
"Phải, Dư Hân à, tại sao con lại ra ngoài như thế này?" Bà Hoàng ngạc nhiên hỏi khi thấy Chu Nhược Mai xuất hiện ở đây.
"Vĩnh Thiên yêu cầu cháu ra ngoài trước và đợi anh ấy. Nếu mọi người đến để dự lễ tưởng niệm, tại sao tới tận bây giờ mới đến nơi?" Chu Nhược Mai hỏi.