Long Uy Chiến Thần

Chương 212: Lần lượt trả giá (1)





Nghe câu hỏi của Chu Nhược Mai, bà Hoàng và Chu Hữu Lộc ngay lập tức cứng họng. Cả hai đều bối rối và không biết phải trả lời thế nào.

Bà Hoàng tránh không trả lời câu hỏi của Chu Nhược Mai, thay vào đó lại hỏi: "Bà nghe nói hôm nay có cả vị Tổng chỉ huy chiến trường miền Nam, Minh Hải, và một sư đoàn vô cùng hùng mạnh đang ở đây phải không? Họ có còn ở trong đó không?"

"Tất cả họ vẫn còn ở bên trong! Chỉ có chúng cháu và những thường dân khác là được mời ra ngoài còn bọn họ và đội quân vẫn còn bên trong." Chu Nhược Mai thực thà nói.

"Thật tốt nếu họ ở trong đó. Vậy chúng ta sẽ vào để đi gặp họ." Bà ta chắc chắn với cương vị là bà vợ của Lê Uy Long, người ta ắt hẳn phải cho bà ta vào.

Đúng lúc Lê Uy Long đang chuẩn bị xử tử những tên tội đồ trước ngôi mộ của Dương Văn Diệp thì một người lính chạy vào nói:


"Báo cáo Soái tướng! Có thêm vài người muốn vào thắp hương cho cụ ông. Một bà nói rằng bà ta là bà bên vợ của ngài. Ngài có đồng ý cho họ vào không? "

"Ngăn họ lại! Không cho họ vào!" Lê Uy Long nói.

Anh quyết định ngay mà không mảy may do dự. Bà Hoàng và những người khác trong Chu gia hẳn đã nghe nói rằng có rất nhiều tên tuổi lớn trong buổi lễ phúng điếu ngày hôm nay, vì vậy họ đã thay đổi ý định ban đầu và cùng nhau đến. khi anh ngỏ lời mời, bọn họ đã thẳng thừng từ chối, bây giờ thấy lợi ích bày ngay trước mắt họ lại hăm hở đến tiễn đưa cha anh. Những người như vậy anh không tiếp!

"Tuân lệnh!"

"Các anh hãy nói với họ rằng Minh Hải, vị Tổng chỉ huy chiến trường miền Nam không đồng ý cho họ vào. Bây giờ buổi lễ tưởng niệm đã kết thúc nên không ai được vào đây nữa." Lê Uy Long nói thêm.

Mặc dù anh đã tiết lộ danh tính thực sự của mình với Hoàng Minh Yên, Trương Minh Thành và những người khác, anh vẫn không thực sự muốn cho Chu gia biết thân phận thực sự của mình, vì vậy anh vin vào Minh Hải, nói anh ta không đồng ý cho họ vào viếng.

"..." Minh Hải đổ mồ hôi. Bất đắc dĩ anh ta lại trở thành tấm bia đỡ đạn cho vị Lê Soái này!

"Tuân lệnh!"

Người lính chào kiểu nhà binh và ngay lập tức chạy trở ra ngoài.

Trong chốc lát, bà Hoàng thấy người lính vào báo cáo đã chạy ra.

"Bây giờ chúng ta có thể vào chưa?" Bà Hoàng mỉm cười hỏi.


"Bà không thể vào, thưa bà. Tổng chỉ huy chiến trường miền Nam, ngài Minh Hải, nói, hiện tại buổi lễ phúng điếu đã kết thúc nên không ai có thể vào được." Người lính nói.

"Cái gì? Buổi lễ đã kết thúc?” Bà Hoàng ngạc nhiên kêu lên.

"Vâng, thưa bà!"

"Nếu buổi lễ đã kết thúc, tại sao họ vẫn ở bên trong?" Bà Hoàng cứng đầu tiếp tục đôi co.

"Đây là một điều bí mật. Tôi không thể nói gì thêm với gia đình. Xin vui lòng quay về!" Người lính nói.

"Không, tôi phải tìm Lê Uy Long, để cậu ta phải ra ngoài đón chúng tôi!" Không muốn chấp nhận sự thật, bà Hoàng cương quyết nói to. Bà ta nhìn vào trong và không thấy ai khác ngoài nhóm binh sĩ này nên bà ta nhất định không chịu bỏ cuộc.

"Chính Tổng chỉ huy chiến trường miền Nam, Minh Hải, không đồng ý cho các người vào. Bà không thể gặp được bất cứ ai đâu." Người lính tự tin nói, bởi vì đây vốn dĩ là lệnh của Lê Uy Long.

"Mẹ ơi, đi thôi! Chính ngài Minh Hải nói rằng không ai được phép vào. Nếu cứ đứng ngoài này cũng đâu có ích gì hoặc cũng làm sao mà tìm được Lê Uy Long?" Chu Hữu Lộc nói.

Bà Hoàng cũng nghĩ đến điều đó. Nếu Minh Hải đã nói rằng không cho phép ai vào đó nữa thì nếu có gặp được kẻ vô dụng Lê Uy Long thì phỏng có ích gì?

Nếu lời nói của cậu ta có trọng lượng thì lúc nãy vợ cậu ta, Chu Nhược Mai, đã không bị đuổi ra ngoài.

Vì vậy cuối cùng bà ta đành rời đi cùng với Chu Hữu Lộc, Thúy Họa và Chu Hoàng Lâm mà không thèm nói với Chu Nhược Mai một tiếng.


...

Lúc này, trước mộ phần của Dương Văn Diệp.

"Lưu Bảo Thục! Chính tay mày đã giết cha tao, bây giờ mày còn nói gì được nữa không?"

Lê Uy Long đã quyết định rằng Lưu Bảo Thục, kẻ trực tiếp giết cha mình, sẽ phải lên đoạn đầu đài trước.

"Hãy tha thứ cho tôi! Chính Trương Minh Trí đã ép tôi phải làm như vậy. Cầu xin anh cho tôi cơ hội sống sót. Tôi chắc chắn sẽ cải tà quy chính. Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ phạm một lỗi lầm nào nữa!"

Mặc dù hắn đã lấy mạng vô số người, vốn được coi là một cỗ máy giết người của bang Hổ Báo, nhưng khi phải đối mặt với cái chết hắn ta cũng vẫn sợ hãi như thường.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.