"Rất tiếc, cho dù mày có sử dụng cả quãng đời còn lại cũng không thể trở thành một người tốt đẹp hơn được! Mối thù giết cha và nỗi nhục khi thấy vợ mình bị hành hạ, nếu mày là tao, màu có chịu được không? Chừng nào mày còn chưa chết thì vẫn chưa thể trút hết mối hận trong lòng tao. Cha tao cũng sẽ không thể nhắm mắt. Vì vậy, mày nhất định phải chết!" Lê Uy Long gằn giọng nói.
"Bố, mẹ, bà,.... xin hãy giúp con, con không muốn chết!" Trương Minh Trí biết rằng có cầu xin Lê Uy Long cũng vô ích. Lúc này, anh ta chỉ còn cách cầu cứu gia đình mình.
Tuy nhiên, bây giờ người trong gia đình anh ta đến giữ mạng mình còn khó, làm sao có thể cứu hắn?
Nhưng dù họ không thể cứu, họ cũng không muốn phải trơ mắt nhìn Trương Minh Trí bị bắn, tất cả đều khẩn khoản cầu xin.
"Đừng giết con trai tôi! Làm ơn!! Nó vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, mới phạm phải sai lầm này. Tôi xin cậu hãy cho nó một cơ hội được sửa lỗi!" Phan Hoài Lan nói và khóc lóc thảm thiết.
"Phải phải, thằng bé năm nay cũng mới chỉ hai mươi tuổi, hãy còn quá trẻ và vẫn đang ở tuổi trưởng thành, xin cậu làm ơn đừng giết nó!" Trương Minh Nghị cũng nói.
"Luật Pháp đã quy định người đủ mười tám tuổi trở lên là phải tự chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình, vì vậy nên hắn ta phải chịu trách nhiệm thôi. Chuyện này các người còn không biết sao? Bây giờ hắn ta đã hai mươi tuổi mà các người vẫn nói là “còn trẻ”? Thân làm cha mẹ, nhưng các người lại không biết dạy dỗ, kỷ luật con cái, cứ đợi cậu ta phạm lỗi lớn rồi mới ngồi đây hối hận. Các người có xứng đáng làm cha mẹ hay không?" Lê Uy Long cau mày nói.
"Dù sao đi nữa, cha của cậu cũng đã chết. Người chết không thể sống lại. Cậu giết cháu trai tôi thì có ích gì? Chỉ càn cậu có thể tha cho nó, tôi sẵn sàng bồi thường cho cái chết của cha cậu! Cậu muốn bao nhiêu cũng được hết!" Tạ Ngọc Liên vội vã lên tiếng.
"Chính vì câu nói này của bà, tôi càng phải giết hắn ta thảm thương hơn nữa! Tất cả cũng vì phương pháp giáo dục của bà mới sinh ra loại súc sinh như thế này đấy! Luôn nghĩ rằng tiền có thể giải quyết mọi thứ! Tôi nói cho bà nghe, tiền không phải là tất cả! Lê Uy Long tôi, với tư cách là Tổng tư lệnh quân đội quốc gia, thần chiến tranh, trông giống như một người thiếu tiền sao? Tiền chỉ là những con số, là một nắm giấy trong mắt tôi! Điều tôi muốn là công lý, hãy trả lại công lý cho cha tôi!” Lê Uy Long dường như gầm lên.
"Nếu cậu không thiếu tiền, tại sao lại muốn gia nhập nhà họ Chu? Tại sao cậu phải giả vờ làm một người con rể vô dụng? Nhất định là cậu phải thiếu tiền rồi. Thôi nào, Trương gia chúng tôi thực sự có thể chu cấp cho cậu rất nhiều tiền đủ để cậu có một cuộc sống thịnh vượng." Bà Trương nói, trong lòng vẫn chắc nịch rằng Lê Uy Long hẳn phải rất khó khăn về tài chính.
"Tôi tới Chu gia là vì tôi thích Chu Nhược Mai. Tôi thích làm con rể đấy, bà có ý kiến gì với việc đó sao?" Lê Uy Long nói.
"Sao này chúng tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ lại Phong Trí, xin cậu làm ơn cho thằng bé một cơ hội, xin hãy tha cho nó lần này đi mà!" Phan Hoài Lan vẫn khóc lóc rất thảm thương.
"Khi biết Trương Minh Trí đã giết cha tôi một cách bi thảm như vậy, Trương gia các người đã bao giờ hối hận chưa, có chút cảm giác tội lỗi nào không? Có nghĩ đến việc dạy dỗ lại đứa con trai quý giá của các người ngay không? Hay là thay vào đó, các người lại cố gắng tìm mọi cách để che giấu tội ác cho hắn ta và dùng mọi thủ đoạn để ép tôi đến chỗ chết? Gia đình các người chẳng có ai tốt đẹp, nên cũng không cần phải tồn tại nữa!" Lê Uy Long nói.
Nghe những gì anh nói, những thành viên trong Trương gia đều tuyệt vọng, xem ra Lê Uy Long thực sự muốn đặt dấu chấm hết cho dòng họ Trương tại đây! Cho dù Trương Minh Trí đã không thể có con nối dõi, hắn ta vẫn không thoát khỏi cái chết!
"Đưa Trương Minh Trí đến trước mộ của cha tôi để tôi đích thân bắn chết hắn trả thù cho cha!" Lê Uy Long nói quả quyết.
Hai người lính ngay lập tức kéo Trương Minh Trí đến ngôi mộ của Dương Văn Diệp, ép chặt đầu anh ta xuống và buộc anh ta phải quỳ trước ngôi mộ.
Một người lính gần đó lập tức đưa cho Lê Uy Long một đôi găng tay trắng.
Sau khi Lê Uy Long đeo găng tay, một người lính khác đưa ngay cho anh một khẩu súng lục.
Trương gia không bao giờ nghĩ rằng Lê Uy Long sẽ đích thân dùng súng lục để giết Trương Minh Trí. Điều này cho thấy anh căm ghét Phong Trí tới mức nào!
Lê Uy Long đã nói rằng nếu anh ta muốn trả thù cho cha mình, anh chắc chắn sẽ tự tay làm điều đó.
Trương Minh Trí này là thủ phạm đã trực tiếp giết chết cha mình, dĩ nhiên anh phải tự ra tay mới thỏa lòng hận thù!
"Không, đừng bắn tôi, tôi không muốn chết!" Trương Minh Trí cảm nhận được một đầu súng lạnh ngắt ngay sau gáy, liền khóc lóc và sợ hãi van xin.
Lê Uy Long thực sự đã chĩa súng vào phía sau đầu Trương Minh Trí, nhưng anh ta không vội bắn ngay.
Anh muốn Trương Minh Trí phải cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng đến cùng cực khi đối mặt với cái chết, nếu không, thật khó để trút nỗi hận trong lòng anh.