Long Uy Chiến Thần

Chương 22: Trù tính





"Được thôi, tôi sẽ cho người đưa những chiếc xe sang trọng nhất của Hà gia đến Quốc Hòa." Hà Văn Sinh nói.

"Đừng nói chỉ một vài chiếc xe, cho dù là một trăm chiếc, tôi cũng lo liệu được! Nhất định không để Soái Tướng phải thất vọng!" Đàm Xuân Phong hồ hởi.

"Việc này chỉ là chuyện nhỏ, không thành vấn đề." Dương Thành tiếp lời.

"Đó là vinh dự của chúng tôi, hôn lễ của Uy Tướng đâu thể thiếu những món quà như thế được?!" Trịnh Tú Trung nói.

"Kinh doanh xe hơi cao cấp là thế mạnh của gia đình chúng tôi. Xem ra công việc này cuối cùng cũng có ích." Lý Hạo nói.

"Tôi không muốn làm phiền các vị, nhưng nghe nói em họ cô Chu và cậu chủ Trần gia sẽ cưới cùng ngày với Soái Tướng . Họ cố tình tổ chức đám cưới vào cùng một ngày với Soái Tướng chúng ta cốt là để làm nhục Soái Tướng phu nhân. Nếu Soái Tướng không thể tổ chức một đám cưới hoành tráng hơn họ, ngài ấy sẽ buộc phải chấp thuận yêu cầu của Chu gia mà ly hôn với cô Chu." Thiên Thành nói.

Mặc dù Uy Long không hề nói với Thiên Thành về sự việc này, nhưng ngày hôm qua tin tức đó đã lan rộng khắp Quốc Hòa, anh ta dĩ nhiên cũng nghe được ít nhiều.

"Trên đời còn có loại người này sao? Dám cả gan thách thức Uy Tướng, thật là không biết lượng sức!”

"Cô em này hẳn là tâm thần phân liệt rồi. Cô ta có tư cách gì mà đòi so sánh với Uy Tướng phu nhân?!!


"Ngài đây không cần lo lắng, bọn họ căn bản không có khả năng đó! Tôi chắc chắn như vậy!”

"Có thể có được một chàng rể như Soái Tướng, Chu gia kia hẳn là được nhờ phúc phần tám đời tổ tiên để lại!

Trên đời được mấy gia tộc may mắn như thế? Vậy mà còn dám buộc ngài ấy ly hôn? Đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn!”

Tất cả các vị chủ nhân ở đó đều tỏ ra phẫn nộ.

"Được rồi, không cần phải chần chừ thêm nữa, bây giờ tôi quay về Quốc Hòa ngay lập tức. Tất cả mọi người

xin hãy hỗ trợ tôi một chút. Tới sáng ngày 26, những chiếc xe thời thượng nhất của các vị phải có mặt ở ngoại thành Quốc Hòa, sau đó chúng ta sẽ cùng tiến vào thành phố theo những hàng dài và đón cô dâu cùng Soái Tướng!" Thiên Thành nói đầy khí thế.

...

Tối hôm đó, khi Chu Nhược Mai vừa đi làm về, cô bỗng bắt gặp Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm đang đứng chờ ở cửa.

"Hai người đang làm gì ở đây?" Chu Nhược Mai không cảm thấy vui vẻ gì khi thấy họ nên hỏi thẳng thừng.

"Chào chị, xin lỗi đã đến đường đột như thế này, tụi em chỉ muốn thăm hỏi chị một chút thôi, ngoài ra, cũng có một số chuyện muốn bàn bạc với chị." Chu Hoàng Lâm nói.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Nhược Mai hỏi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.

"Nghe nói giờ chị đã là giám đốc bộ phận phát triển dự án của Tập đoàn DG, xin chúc mừng chị!" Chu Hoàng Lâm nói và cười một cách giả tạo.

"Hãy đi vào vấn đề chính đi, mấy người muốn gì ở tôi?" Chu Nhược Mai bắt đầu tỏ ra hết kiên nhẫn.

"Được rồi, vậy tôi sẽ nói thẳng. Bà nội yêu cầu chúng tôi đến gặp chị, muốn nhờ chị chuyển giao một số dự án của Tập đoàn Dg cho công ty của Chu gia." Chu Lệ Ngọc trực tiếp nói rõ mục đích của mình.

"Ồ, chẳng phải chính bà ấy đã đuổi tôi ra khỏi công ty sao? Còn cô thậm chí đã nói rằng chỉ có con chó mới phải nhờ cậy đến tôi! Vậy mà giờ hai người vẫn còn mặt mũi đến đây?" Chu Nhược Mai khoanh tay lại và cười khinh bỉ.

Nhược Mai thật sự thất vọng với Chu gia hiện giờ. Tất cả họ giờ đây đều đã trở thành những kẻ thực dụng và lật lọng, sẵn sàng chà đạp lên nhau. Cô tự hỏi từ lúc nào mà Chu gia lại trở nên mục ruỗng đến như thế? Khi cô gặp khó khăn và yếu thế, họ sẵn sàng vùi dập không thương tiếc; nhưng khi cô trở nên có giá trị, họ lại nịnh nọt van xin.

"Chúng tôi rất tiếc vì những hành động thiếu tôn trọng chị trước đây, nhưng dù sao chị vẫn là người Chu gia, vẫn mang dòng máu Chu gia. Vậy nên hãy vì gia tộc mà bỏ qua chuyện cũ, hãy khôi phục hưng thịnh của Chu gia chúng ta!" Chu Lệ Ngọc chưa từng phải xuống nước trước chị họ mình. Đây đã là thái độ khiêm nhường nhất của cô ta.

"Xin lỗi, tôi không thể giúp gì đâu." Chu Nhược Mai nói.

"Chị.... chị không thể rộng lượng một chút sao? Thậm chí còn không giúp đỡ gia đình mình?" Chu Lệ Ngọc bỗng đổi sắc mặt.


"Không phải là tôi không thông cảm, nhưng tôi thực sự không có khả năng đó! Chủ tịch Tập đoàn DG đã tuyên bố

là tất cả các đối tác đều có thể do tôi quyết định, trừ Chu gia."

Thực lòng Nhược Mai cũng muốn giúp đỡ gia đình mình. Rốt cuộc, cô cũng là một thành viên Chu thị, cha cô vẫn đang làm việc trong Công ty nhà họ Chu. Nhưng chủ tịch đã ra quyết định, và cô ấy không thể trái lời. Cô mới chỉ làm việc được mấy ngày, sẽ không tốt chút nào nếu cô dám vi phạm quy định của Chủ tịch.

"Xin lỗi! Chuyện này có phải quá vô lý rồi không? Chị cũng là một người của Chu gia kia mà? Nếu chị đã trở thành Giám đốc bộ phận phát triển dự án của Tập đoàn Dg , tại sao chị không thể giúp gia đình hợp tác chứ? Hay là chị

cho rằng tất cả chúng tôi đều ngu ngốc nên sẽ không nhận ra điều đó?”

"Tin hay không tùy hai người." Chu Nhược Mai chẳng muốn mất thời gian giải thích.

"Đừng tưởng rằng chị có được một công việc tuyệt vời trong DG thì có thể kiêu ngạo với tụi này. Ngay cả khi Chu gia không hợp tác với Tập đoàn DG, chúng tôi vẫn có thể sống tốt! Anh, đi thôi!" Chu Lệ Ngọc nói rồi bỏ đi một cách giận dữ.

"Cô được lắm! Sau này giữa chúng ta không còn quan hệ chị em gì nữa!" Chu Hoàng Lâm hét lớn và chạy theo Chu Lệ Ngọc.

Uy Long đã biết Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm vừa đến. Ban đầu, anh muốn đợi họ cầu xin Nhược Mai thật thảm thiết, sau đó mới nể tình mà giao cho Chu gia một số dự án. Thực sự anh không phải là một người nhỏ nhen, dù cho Chu gia có đối xử tệ bạc với anh đến đâu. Nhưng thật không ngờ các anh em Chu Hoàng Lâm lại kiêu ngạo và có cái tôi quá lớn như vậy. Chưa gì họ đã hết kiên nhẫn và bỏ đi. Uy Long không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi tới khi bọn họ thực sự biết hối cải, có lẽ họ sẽ quay lại nhờ cậy một cách chân thành.

"Uy Long, chủ tịch của Tập đoàn là bạn thân của anh. Anh có thể thương lượng với anh ấy và để tôi sắp xếp một số dự án cho Chu gia không?" Chu Nhược Mai đến nhà bếp và nói với Uy Long .

Anh không ngờ Nhược Mai lại hào phóng như vậy. Vẫn biết là cô ấy tốt bụng, tính tình đa sầu đa cảm, nhưng như vậy thì quá dễ dàng cho Chu gia rồi.

"Đúng là tôi có quen thân với anh ấy, nhưng dù sao, em chỉ mới nhậm chức được mấy ngày, Chu Lệ Ngọc thì rõ ràng không hề chân thành khi nhờ cậy chúng ta. Tôi đâu thể dễ dàng cho họ điều họ muốn chứ? Nhược Mai à, nếu em vẫn cứ tốt bụng như vậy, họ chỉ càng lợi dụng em mà thôi! Khi nào họ thực sự thành khẩn để nói chuyện với em, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này." Uy Long nói bình thản.

Uy Long đã yêu cầu Thiên Thành mua lại Tập đoàn DG với số tiền khổng lồ 100.000 tỷ đồng, tất cả chỉ để Chu gia có thể nhìn Nhược Mai với ánh mắt khác và tôn trọng cô ấy hơn. Tuy nhiên, Chu thị này không những không tỏ ra biết điều mà thậm chí còn thiếu tôn trọng, trách mắng Nhược Mai. Như vậy, nếu anh vẫn chịu giúp đỡ bọn họ thì số tiền đó còn ý nghĩa gì nữa?

Lòng tốt cũng có giới hạn! Không thể giúp đỡ ai đó một cách quá dễ dàng.

"Thế thì thôi vậy, chúng ta sẽ nói về nó sau." Chu Nhược Mai không muốn ép buộc chồng mình. Dù sao, người bạn bí ẩn của Uy Long cũng đã giúp cô, để cô trở thành Giám đốc của bộ phận phát triển dự án. Cô không thể lại đòi hỏi một sự giúp đỡ khác. Vả lại, cô cũng không thực sự hài lòng với thái độ của anh em Chu Lệ Ngọc.

.....

Trên đường về, Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm đã suy nghĩ rất nhiều để tìm cách chống chế với bà Chu.

Ngay khi trở về nhà, Chu Lệ Ngọc đã khóc rất lớn: "Bà ơi, chị Nhược Mai không biết nghĩ cho gia đình gì cả. Cháu đã phải quỳ xuống và cầu xin chị ấy, nhưng chị ấy vẫn không chịu giúp chúng ta."

"Đúng vậy, chị ta thật sự là lòng dạ sắt đá. Đã không chịu giúp đỡ gia đình, lại còn cố tình làm bẽ mặt chúng cháu." Chu Hoàng Lâm cũng lặp lại.


"Nhược Mai thực sự không thông cảm sao?" Bà Chu không tin lắm lời hai người cháu này. Bà là người nhìn Nhược Mai lớn lên. Bà biết đó là đứa trẻ hiền lành tốt bụng và dễ dàng thông cảm với mọi người!

"Vâng, bây giờ chị ấy đã là giám đốc của bộ phận phát triển dự án của Tập đoàn Dg , chị ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi. Chị ấy tự cho bản thân mình xuất sắc, nên chẳng còn coi ai ra gì nữa." Chu Lệ Ngọc nói.

"Nhược Mai còn nói rằng bà đã trục xuất chị ấy khỏi Chu gia. Chị ấy rất hận bà. Cho dù bà có đến tận nhà để nhờ vả, chị ấy cũng nhất quyết không giúp đỡ." Chu Hoàng Lâm nói.

"Phải, chị ta nói ngay cả bố mẹ chị ấy đến cầu xin cũng vô ích, chị sẽ không bao giờ chấp thuận đâu!" Chu Lệ Ngọc tiếp tục thêm dầu vào lửa.

"Chị ta thật sự quá quắt lắm. Chúng ta không cần phải nhờ vả loại người này. Dù sao, công ty của Chu gia vẫn có thể phát triển mà không cần hợp tác với Tập đoàn Dg ." Chu Hoàng Lâm nói.

"Còn Uy Long nữa. Hắn ta là một người rất hẹp hòi, lại kiêu ngạo, chúng ta phải chú ý đến hắn. Uy Long đã nói rằng hắn ta nhất định sẽ trả lại chúng ta sự sỉ nhục mà hắn đã phải chịu đựng ở Chu gia suốt mấy năm qua.” Chu Lệ Ngọc vẫn chưa chịu ngừng dối trá.

"Thật sự có chuyện này sao! Không thể tin được! Ta đúng là tức chết mà!" Bà Chu run lên vì tức giận, "Chúng ta đã phải nuôi hai kẻ vô ơn trong mấy năm qua!"

"Phải, cháu không ngờ họ lại là những người như vậy." Chu Lệ Ngọc nói.

"Không phải Uy Long đã nói hắn sẽ tổ chức đám cưới cho Nhược Mai vào ngày 26 lớn gấp trăm lần đám cưới của cháu sao Lệ Ngọc?", Bà Chu đột nhiên đề cập.

"Vâng, đúng là anh ta đã nói thế. Bà muốn nói gì ạ?" Chu Lệ Ngọc hỏi.

"Nhược Mai chắc chắn sẽ dốc hết tiền tiết kiệm của nó để đặt cọc cho đám cưới này, rồi sau đó cả hai sẽ trắng

tay!", Bà Chu giận dữ nói.

"Hẳn là thế rồi, chẳng lẽ bà có cao kiến gì khác ạ?" Chu Lệ Ngọc hỏi lại.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.