"Em tự có cách riêng của mình. Cô hãy yên tâm chờ đợi tin tốt." Lê Uy Long nói nhẹ nhàng.
"Những kẻ trong gia đình họ Lương không phải là những người có thể đụng vào đâu. Dù em là con rể của Chu gia cũng không nên dây vào họ. Em nhất định không được vì tôi mà gây rắc rối với gia đình bọn họ."
Lê Hồng Ngọc lo rằng Lê Uy Long sẽ tìm đến gia đình họ Lương để đòi lại công bằng cho cô rồi sẽ gặp rắc rối với bọn chúng nên cô muốn nhắc nhở người học trò này trước.
Hôm qua khi Lê Uy Long tổ chức lễ phúng điếu cho cha nuôi của anh, Lê Hồng Ngọc cũng biết. Cô cũng được xem video trận chiến đẫm máu của Dương Văn Diệp với lũ tay chân bang Hổ Báo, nhưng vì cuộc sống mưu sinh, cô không có thời gian đến nghĩa trang Minh Thọ vì phải bán hàng.
Chính vì vậy cô không hề biết gì về sự hoành tráng và trang nghiêm của buổi lễ ngày hôm qua.
"Cô Dung, chúng ta đừng nói nữa. Bây giờ cũng trưa rồi, em mời cô đi ăn trưa đã, rồi chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Lê Uy Long nói.
Trong mắt Lê Uy Long, Lương Trọng chỉ là một con kiến nhỏ, anh có thể xử lý ông ta bất cứ lúc nào.Và Lương Tuấn Thịnh, kẻ khiến cô nữ sinh phải nhảy khỏi tòa nhà, nhất định phải trả giá đắt.
Nếu gia đình họ Lương dám gây rắc rối, anh ta sẽ không ngại mà xử lý bọn họ thích đáng.
Với quyền hạn của mình, Lê Uy Long dậm chân một cái cũng làm vô số kẻ kinh sợ. Gia đình họ Lương cũng thế. Một lời nói của anh cũng đủ thổi bay Lương gia rồi! Một gia đình lớn như Trương gia còn bị anh xóa sổ, huống hồ là một gia đình nhỏ như họ Lương?
Tất nhiên Lê Uy Long cũng biết rằng chuyện này đã xảy ra cách đây nửa năm, và lúc đó Hoàng Minh Yên hẳn đã giúp đỡ để che đậy vụ án đó. Bây giờ Hoàng Minh Yên đã chết, anh chỉ có thể đợi Ánh Hạ nhậm chức và để cô điều tra lại việc này.
"Đến nhà hàng thì lãng phí lắm. Hay là em hãy đến nhà cô, cô sẽ nấu cho em vài món thật ngon nhé." Lê Hồng Ngọc nói.
"Cô Dung, cô không cần phải giúp em tiết kiệm tiền. Chỉ là một bữa ăn thôi mà, không tốn nhiều tiền lắm đâu. Cô hãy để em được mời cô một bữa nhé!"
Lê Uy Long nói một cách chân thành. Bây giờ cô giáo đã ở vào hoàn cảnh khó khăn tới mức phải bán trái cây ngoài đường, nỡ nào Vĩnh Thiên để cô lo lắng chuyện nấu nướng cho anh nữa?
"Cô nghe nói hiện nay em đang thất nghiệp và chỉ ở nhà để chăm sóc gia đình. Vậy em lấy tiền ở đâu ra được?" Lê Hồng Ngọc lo lắng nhìn cậu học trò và hỏi.
"..." Lê Uy Long đối mặt với câu hỏi của cô giáo mà không biết phải trả lời thế nào. Anh bối rối, đành giải thích qua loa:
"Em có một món tiền riêng."
"Em là một người đàn ông, không nên cứ ở nhà để vợ phải hỗ trợ như thế! Giờ em đã kết hôn rồi thì càng nên ra ngoài tìm việc, cố gắng trở thành trụ cột của gia đình, không nên lười biếng. Nếu không cô sẽ phải xấu hổ vì em đó!" Cô giáo chân thành khiển trách Lê Uy Long.
"Vâng. Những lời cô nói rất đúng. Sau này em nhất định sẽ thay đổi, sẽ chăm chỉ tìm việc làm!" Lê Uy Long gãi đầu và nói.
‘Một ngày là thầy cả đời cũng là thầy’, Lê Uy Long vô cùng tôn trọng cô giáo, không dám có bất kì sự bất mãn nào với lời răn dạy của cô. Vì cô không biết thân thế thực sự là một Tổng tư lệnh Quân đội quốc gia và hiện tại là Trưởng đoàn kiểm tra của Ban Tổ chức Trung ương của anh nên vì lo lắng cho anh mà cô mới nói với anh như thế.
"Chà! Cô sẽ chờ đấy. Trong một tháng tới mà em vẫn chưa cố gắng tìm một công việc để làm thì đừng gọi cô là cô giáo của em nữa nhé! " Lê Hồng Ngọc cười tươi với cậu học trò của mình.
Những lời của cô giáo như đánh thức trong Vĩnh Thiên kí ức của những ngày tháng thời trung học khi luôn được cô dìu dắt và giúp đỡ tận tình. Mọi thứ anh lưu giữ trong lòng vẫn rất rõ ràng, tất cả chỉ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua!
"Được rồi, cô Dung. Em hứa với cô rằng trong vòng một tháng nữa, em sẽ tìm được một công việc phù hợp với mình. Lúc đó, em sẽ khiến cô tự hào vì có những học sinh như em." Lê Uy Long gật đầu với cô giáo.
"Được. Cô sẽ đợi." Lê Hồng Ngọc cười. Nụ cười làm sáng bừng khuôn mặt. Trong chốc lát, mọi vất vả, uất ức dồn nén bấy lâu nay như được xua tan bởi nụ cười tỏa nắng của cô.
"Vậy để em mời cô tới một nhà hàng để dùng bữa trưa rồi ta hãy nói chuyện tiếp." Lê Uy Long nói.
"Cũng được. Nếu em tiêu hết tiền riêng của mình thì em sẽ càng có động lực ra ngoài kiếm tiền hơn. Phải không nào?" Cô giáo hóm hỉnh nói.
Thiên Thành thấy cô giáo của Lê Uy Long đã đồng ý đến nhà hàng ăn trưa nên anh liền hỏi: "Anh Thiên, chúng ta sẽ đi ăn ở nhà hàng nào?"