Long Uy Chiến Thần

Chương 24: Gia tộc lớn





"Uy Long, tôi đã đi Quốc Tây ngày hôm qua và gặp Tổng chỉ huy. Ngài ấy đã gửi sắc lệnh bí mật và phong anh là Long Thần Chiến. Em đã đọc qua sắc lệnh rồi, mọi thứ đều ổn thỏa, anh có thể tự mình xem nó này."

Nói xong, Thiên Thành lấy ra một tập hồ sơ bóng kính bên trong có bìa giấy lớn màu vàng in chìm biểu tượng hình rồng. Rồi đưa nó cho Uy Long .

Uy Long nhận lấy sắc lệnh bí mật và đọc qua nó. Đại ý trong đó là Lang quốc đang xâm phạm biên giới phía tây quốc gia và đất nước hiện tại đang gặp nguy hiểm. Uy Long được đặc biệt đề tên là Long Thần chiến, chỉ huy ba đội quân và có nhiệm vụ đẩy lùi kẻ thù ở biên giới phía tây. Sau khi nhận được sắc lệnh bí mật này, Uy Long cảm thấy có chút bối rối. Sau ba năm, cuối cùng anh đã được quay lại đơn vị để cống hiến!

Vảy rồng luôn ẩn mình trong làn nước nhưng nó sẽ hóa rồng khi gặp bão tố!

Uy Long bất giác nhìn lên bầu trời, anh cảm thấy thật khác lạ, thế là anh lại sắp trở lại với công việc của mình, với súng ống và đạn dược, dấn thân vào những chiến trường nguy hiểm.

"Uy Long, từ giờ trở đi, anh đã chính thức trở thành chiến thần với những người chiến binh tốt nhất trong tay và hàng trăm sư đoàn sẵn sàng nghe lệnh anh!", Thiên Thành nói.

"Được rồi! Uy Long tôi sẽ không phụ sự ủy thác của Đại tướng và đất nước, kẻ nào dám xúc phạm biên giới quốc gia này, tôi sẽ chất xác của chúng thành núi và để cho máu chúng chảy thành sông!" Uy Long nói.

"Quá tốt rồi! Chỉ cần Uy Tướng xuất hiện, ai dám sinh sự với chúng ta nữa chứ? Ngày giỗ của chúng sắp đến rồi!" Thiên Thành nói.


"Tình hình tổ chức lễ cưới đến đâu rồi?" Uy Long bất chợt đề cập.

"Anh cứ yên tâm, tôi đã mời một đội ngũ rất chuyên nghiệp lên kế hoạch và sắp xếp cho chúng ta. Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Ngày hôm đó chắc chắn sẽ khiến anh bất ngờ." Thiên Thành vui vẻ nói.

"Khách sạn Thiên Long, cậu đã bao trọn gói chưa?" Uy Long hỏi lại.

"Đã xong." Thiên Thành đáp.

"Thực ra cũng không cần phải quá phô trương. Tôi đã hơi nóng nảy khi đề cập các điều kiện với cậu. Ngày cưới đã sát nút nhưng hiện giờ lực lượng của kẻ thù đang lớn mạnh và đất nước đang gặp nguy hiểm. Với tư cách là một chiến thần, tôi cần phải tới đó để đánh bại bọn chúng mà không có thời gian do dự, vì vậy, tôi nghĩ chúng ta nên quá phô trương mà gây mất thời gian" Uy Long nói. Anh hơi lo lắng rằng Thiên Thành đã quá phô trương và làm cho đám cưới ngày càng lớn hơn.

"Không sao đâu. Trong vài năm qua, anh đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Một lễ cưới hoành tráng là không đủ để bù đắp cho những cống hiến của anh. Em đã thay anh gửi lời mời tới một số nhân vật có sức ảnh hưởng trong cả

nước. Chúc mừng anh." Thiên Thành nói.

"Chà, vậy là tất cả các thiệp mời đều đã được gửi đi, xem ra đã trót đâm lao thì phải theo lao thôi, kế hoạch này cần phải được hoàn thành. Nhân tiện, tôi đã để Ngô Tường Ninh và bạn thân của vợ tôi là Nguyễn Tú Hằng làm phù dâu." Uy Long nói.

"Vâng, anh cứ tùy ý quyết định những việc này và để em lo liệu phần còn lại," Thiên Thành nói.

"Một sự kiện quan trọng thế này, nhất định cha nuôi tôi phải được mời đến chung vui. Cậu hãy thay mặt tôi đến nhà ông ấy trước." Uy Long nói.

"Tuân lệnh!”

Dứt lời, hai người đi xuống cầu thang và bước ra khỏi tòa nhà. Sau đó, Thiên Thành theo lời Uy Tướng lái xe tới một nông trại ở vùng ngoại ô. Dù đã đi theo Uy Long trong nhiều năm, Thiên Thành không hề biết rằng anh ta có cha nuôi.

Trên đường, Uy Long đã tâm sự với Thiên Thành một vài điều về thân thế của anh và mối quan hệ với cha nuôi.

Cha nuôi Uy Long tên Dương Văn Đoàn, một cựu chiến binh sinh ra và lớn lên trong chiến tranh. Trong một trận chiến ác liệt, chân phải của ông không may bị bắn trọng thương. Sau khi được chữa khỏi, chân bị dị tật và trở nên khập khiễng, ông phải dùng nạng suốt phần đời còn lại.

Vào thời điểm đó, Uy Long và mẹ của anh bị gia đình đuổi ra ngoài, phải lang thang đầu đường cuối phố ở Quốc Hòa. Mặc dù họ đã gặp và được nhận sự giúp đỡ của ông cháu Chu Nhược Mai rồi sau đó định cư ở vùng ngoại ô, mẹ anh vẫn bị trầm cảm. Thời gian sau đó, ông Đoàn đã nhận nuôi Uy Long.

Dù bị tàn tật ở chân phải, Dương Văn Đoàn vẫn là một cựu chiến binh lão luyện đã đóng góp không ít cho đất nước. Ông có một khoản trợ cấp ổn định hàng tháng, vì vậy việc nhận nuôi Uy Long không phải là vấn đề gì

đó quá khó khăn. Uy Long dấn thân vào con đường quân đội, tất cả đều vì chịu ảnh hưởng của ông Đoàn. Hồi nhỏ, ông Đoàn thường nói với anh rằng những người đàn ông tốt nên trung thành phục vụ đất nước, bảo vệ đất nước và xây dựng công danh trên chiến trường. Bởi vậy sau này, Uy Long đã kiên quyết gia nhập quân đội và


có thành tích xuất sắc trên chiến trường. Danh hiệu Uy Tướng cũng ra đời từ giai đoạn đó. Đến ba năm trước,

không biết lý do tại sao Uy Long bị trục xuất khỏi quân đội và phải trở lại việc đồng áng. Ông Đoàn cũng không biết điều này, dù hai người vẫn thường xuyên tâm sự. Suốt mấy năm qua, dù Uy Long phải tới Chu gia làm rể, anh vẫn luôn dành thời gian để đến thăm ông mỗi tháng.

...

Chiếc xe nhanh chóng được lái đến cửa nhà ông Dương Văn Đoàn ở ngoại ô thành phố. Thiên Thành trông thấy một người đàn ông khoảng ngoài 50 tuổi với khuôn mặt khắc khổ đang ngồi ở cửa, ông đang hút một điếu thuốc khô bằng ống. Không cần hỏi, anh cũng biết đó chính là cha nuôi của Uy Long, Dương Văn Đoàn.

Ông Đoàn thấy con trai mang theo một vị tướng mặc đồng phục quân đội và có huy hiệu trên vai, đã rất bất ngờ.

"Uy Long, là con phải không?" ông cố gắng đứng dậy hỏi.

"Bố, đây là bạn con, Thiên Thành." Uy Long giới thiệu.

"Kính chào ngài!" Thiên Thành đã long trọng đáp lại và giơ tay chào theo tác phong quân đội với ông Dương. Nghe câu chuyện Uy Long kể về ông Dương, anh đã rất kính phục vị anh hùng già này.

"Chào cậu!" Ông cũng vui vẻ gửi chào lại theo kiểu quân đội với anh ta, mặc dù chân ông đứng không vững.

"Được rồi, bố ơi, chúng ta hãy vào nhà nói chuyện." Uy Long vừa nói vừa đỡ bố nuôi bước vào nhà.

Vào nhà, Uy Long mở cửa và nói: "Bố ơi, lần này chúng con đến đây, có hai tin vui muốn báo với bố."

"Tin vui à? Con mau nói đi." Ông Dương thấy một quân nhân đi vào cùng Uy Long thì đoán chừng có điều gì đó không tốt nên ông có vẻ hơi căng thẳng.

"Hiện tại quân ngoại xâm đang xâm phạm biên giới nước ta, Đại tướng đã gửi sắc lệnh bí mật phong con là Long thần chiến, lãnh đạo hàng triệu binh lính đi đến phương Tây để đánh tan kẻ thù." Uy Long đem sắc lệnh bí mật

kia ra đưa cha xem.

Ông Đoàn cầm lấy sắc lệnh, tay ông ấy bỗng run lên vì phấn khích.

"Tốt lắm! Tốt lắm! Con trai tôi cuối cùng đã được quay lại quân đội và lấy lại chiến tích. Cuối cùng con cũng lại có thể chiến đấu cho đất nước một lần nữa! Ta đã biết từ lâu rằng sớm muộn gì cũng có ngày này!" Dương Văn Đoàn bật khóc vì mừng rỡ.

"Kìa bố, sức khỏe bố không tốt, đừng quá xúc động!" Uy Long nói.


"Thằng nhóc này, tin tốt như vậy, ta có thể không vui mừng sao?" Ông Dương lau nước mắt.

"Được rồi, được rồi, bố hãy cứ vui mừng đi, đợi bố bình tĩnh lại, con sẽ kể cho bố tin tốt thứ hai." Uy Long nói.

"Thôi, đừng vòng vo nữa, nhanh nói tin tốt thứ hai đi?" Ông háo hức hỏi.

"Tin vui thứ hai là vào ngày mai, Nhược Mai và con sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng tại khách sạn Thiên Long và cậu Thiên Thành đây đã sắp xếp ổn thỏa cho con." Uy Long cười đáp.

"Tốt! Quá tuyệt vời! Con đã phải chịu đựng tủi nhục suốt ba năm từ khi vào Chu gia. Lần này, với tư cách là một Long thần chiến, con đã có thể tổ chức một đám cưới và khiến Chu gia mở mắt", Dương Văn Đoàn hồ hởi nói. Tất nhiên, ông cũng biết rằng Uy Long và Chu Nhược Mai đã không tổ chức đám cưới ngay khi họ kết hôn ba năm trước.

"Thế nên bố à, ngày mai con sẽ cử ai đó đến đón bố tới khách sạn Thiên Long để tham dự lễ cưới của chúng con." Uy Long nói.

"Trời ơi ... ta thậm chí không dám nghĩ về nó, sự kiện lớn như thế không phù hợp với người như ta." Ông Dương nói.

"Đám cưới của con, làm sao có thể thiếu bố được? Bố nhất định phải đến chứ! Bố sinh ra từ trong bom đạn, có nghịch cảnh nào mà chưa từng thấy, đừng lo lắng về điều đó?" Uy Long nói.

"Ta chỉ là một ông già tồi tệ với cái chân què, còn con là chiến thần, nếu ta đi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của con và mọi người trong Chu gia cũng sẽ cảm thấy xấu hổ." Ông nói.

"Ôi trời ạ, bố đang nói gì vậy? Đừng quá lo lắng. Người là bố nuôi của Long Thần Chiến cơ mà, ai dám coi thường bố chứ? Nếu hồi đó mà con không có bố mẹ bên cạnh, sẽ chẳng thể có Uy Long ngày hôm nay. Bố đừng lo, có con ở đây không ai dám bình luận gì đâu!" Uy Long trấn an.

"Chú Dương, chú là vị anh hùng đã hy sinh và cống hiến cả cuộc đời cho đất nước, là hình mẫu để những quân nhân như cháu học hỏi. Mọi người đều sẽ ngưỡng mộ chú mà. Ai dám tỏ thái độ coi thường, cháu sẽ là người đầu tiên xử lý hắn!", Thiên Thành cũng an ủi.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.