Long Uy Chiến Thần

Chương 243: Sợ toát mồ hôi





Ông ta toát mồ hôi khi biết rằng mình vừa thoát chết trong gang tấc! May mắn thay, những người này lại rất hào phóng và không quan tâm chuyện đó. Họ đã cho phép ông ta đưa người đi thì ông ta làm gì còn lá gan nào mà dám ở lại.

Thấy Dương Văn Đức đột nhiên trở nên hết sức kính cẩn với Lê Uy Long, Gã quản lý và đám vệ sĩ càng không thể nào hiểu được. Chẳng phải chỉ là hơn trăm triệu thôi sao? Có cần thiết phải cung kính với anh ta như thế không?

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Định làm ảnh hưởng đến khẩu vị của những quý khách đây sao? Hãy nhanh chóng gọi phục vụ mang đồ ăn lên ngay lập tức!" Dương Văn Đức trợn mắt nhìn đám người xung quanh và vội vã rời đi ngay.

Mặc dù Lê Uy Long đã va chạm với Lương Tuấn Thịnh nhưng ông ta thấy Lê Uy Long là người có Thẻ Rồng tối cao. Danh tính của anh ta chắc chắn không thể lấy cha Lương Tuấn Thịnh ra mà so sánh. Vì vậy ông ta chỉ mong có thể mau mau né việc rắc rối này ra càng nhanh càng tốt.

Mong là mâu thuẫn giữa những kẻ máu mặt đó không dây dưa gì tới ông ta!


Gã quản lý và đám vệ sĩ thấy ông chủ đã rời đi nên cũng không dám ở lại. Tất cả vội vã kéo nhau ra ngoài.

"Ông chủ Dương, tại sao ông lại phải cung kính với gã đó như vậy?" Người quản lý bối rối hỏi.

"Vừa nãy chúng ta gần như đã gặp phải thảm họa, ông biết không? Danh tính của vị khách đó thật đáng gờm. Chắc chắn cả ông và tôi đều không thể nào tưởng tượng được!" Dương Văn Đức lau mồ hôi và nói.

"Làm sao ông chủ lại biết danh tính của anh ta?" Gã quản lý vẫn còn bối rối.

"Đừng hỏi nhiều nữa! Nói tóm lại, nếu trong tương lai mà ông còn may mắn có cơ hội gặp anh ta đến đây ăn nữa thì ông phải phục vụ ông ấy như phục vụ vua! Ông hiểu chưa? Ông đã nhớ chưa?"

Dương Văn Đức không dám nói quá nhiều về danh tính và uy quyền của vị yếu nhân này. Tai vạ đều do cái miệng mà ra, ông ta không muốn phải gặp họa sát thân vì những lời nói lung tung của mình.

"Vâng, vâng, tôi biết rồi." Gã quản lý toát mồ hôi khi nghe ông chủ nặng lời. Ông ta khúm núm gật đầu lia lịa.

"Chúng ta đều mắc một sai lầm nghiêm trọng là đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Những người thực sự nổi tiếng hoặc thật sự uy quyền thật ra bên ngoài lại trông rất giản gị. Từ nay trở đi không bao giờ đám nhân viên các ông được lặp lại thứ sai lầm chết người đó nữa." Dương Văn Đức nghiêm nghị nói.

"Vâng. Nhưng bây giờ chúng ta phải giải thích với ngài Lương thế nào?" Gã quản lý hỏi lại.

"Tôi không thể kiểm soát được nhiều thứ như vậy. Chuyện này tốt nhất là ông nên tránh đừng can thiệp vào nữa. Nhất định phải tránh xa nó ra và đừng có nói chuyện với Lương Tuấn Thịnh nữa. Nếu không muốn chết thì phải cố mà tránh chuyện đó ra, càng xa càng tốt." Dương Văn Đức nói.

"Vâng ... Tôi… Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không dây dưa chuyện này nữa."


Gã quản lý run lên vì sợ hãi khi nghe những lời Dương Văn Đức nói.

...

Lê Hồng Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy chủ khách sạn đưa đám người đi.

"Lê Uy Long, ăn một bữa ăn với em mà tôi sợ sắp đau tim." Lê Hồng Ngọc mỉm cười nói.

"Là tại em đã làm cô phải sợ hãi. Em rất xin lỗi." Lê Uy Long nói.

"Không phải lỗi của em. Tại bọn họ cố tình gây sự trước. Mà nhân tiện cho cô hỏi, tại sao vừa nhìn thấy chiếc thẻ của em, ông chủ khách sạn lại đột nhiên trở nên cung kính với em như thế?" Lê Hồng Ngọc tò mò hỏi.

"Chúng ta là khách, ông ấy làm kinh doanh. Nếu chúng ta có thể trả tiền thì tất nhiên ông ta phải lịch sự rồi. Khách hàng là thượng đế!" Lê Uy Long không biết làm thế nào để giải thích về chiếc Thẻ Rồng tối cao cho Lê Hồng Ngọc, anh đành phải nói như vậy.

"Ừm… Cô cảm thấy mọi thứ không đơn giản như lời em nói!"

Cô giáo trầm ngâm, nhưng cô cũng không hỏi thêm về chiếc thẻ của Vĩnh Thiên nữa.

Lát sau các món ăn nhanh chóng được đưa lên…Ba người bắt đầu bữa trưa hơi muộn...

Sau khi ăn xong, Lê Uy Long và Thiên Thành đưa cô giáo về nhà.


Trên đường về nhà Lê Hồng Ngọc, Lê Uy Long thấy một ngân hàng bên đường liền yêu cầu Thiên Thành dừng xe lại. Anh muốn rút một số tiền biếu cô giáo của mình. Nhìn cô giáo phải vất vả bán trái cây bên đường, anh biết rằng cuộc sống của cô ắt hẳn phải rất khó khăn và tồi tệ, vì vậy anh muốn tặng cho cô một khoản tiền nhỏ giúp đỡ cô trong thời gian này .

Thiên Thành dừng xe, Lê Uy Long nói với Lê Hồng Ngọc:

"Cô Dung, cô ngồi trong xe với Thiên Thành đợi em một lát nhé. Em sẽ rút một ít tiền và quay lại ngay."

"Được rồi. Em đi đi."

Lê Hồng Ngọc không biết mục đích rút tiền của Lê Uy Long lúc này. Nếu cô mà biết ý định của anh nhất định cô sẽ ngăn người học trò này lại.

Thế là Lê Uy Long ra khỏi xe và vào ngân hàng để rút tiền.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.