Lê Uy Long vội vã đặt ngón tay gần mũi của cô và thở phào khi nhận thấy cô vẫn còn thở.
"Cô giáo Dung! Có chuyện gì với cô vậy? Cô đừng làm em sợ!" Lê Uy Long ngay lập tức bế Lê Hồng Ngọc lên và chạy về phía xe của anh.
Anh muốn đưa Lê Hồng Ngọc đến bệnh viện cấp cứu!
Khi Lê Uy Long bế được Lê Hồng Ngọc lên xe, cô bất ngờ tỉnh dậy.
Mặc dù cô vừa bị đánh đến nôn ra máu nhưng may mắn cô chỉ bị bất tỉnh tạm thời.
"Không, đừng lấy túi của tôi!" Lê Hồng Ngọc hét lên ngay khi cô vừa tỉnh dậy.
Lê Uy Long ngạc nhiên trong giây lát, tự hỏi tại sao Lê Hồng Ngọc lại hét lên những lời như vậy. Nhưng nhìn thấy cô giáo đã tỉnh lại được, anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Miễn là cô ấy ổn, mọi thứ không phải là vấn đề.
"Cô Dung, em, Lê Uy Long đây! Giờ cô đã an toàn rồi." Lê Uy Long nhẹ nhàng nói.
"Lê Uy Long? Là em phải không? Tại sao em lại ở đây?" Ngay khi vừa mở mắt ra, Lê Hồng Ngọc nhìn thấy Lê Uy Long xuất hiện trước mặt mình và cô sững sờ.
"Em vừa đi đến đây. Em định đến nhà cô để tìm cô thì lại thấy cô đang hôn mê bên đường. Em đưa cô lên xe và định đưa cô đến bệnh viện. Nói cho em biết, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lê Uy Long sốt ruột hỏi.
"Túi của tôi đã bị lấy mất rồi! Ôi..." Lê Hồng Ngọc nhìn xuống hai ban tay trống trơn. Cô bật khóc.
"Không sao mà cô, đừng khóc! Đó chỉ là một cái túi, em sẽ mua cho cô một cái khác." Lê Uy Long không nghĩ đến việc Lê Hồng Ngọc sẽ khóc vì bị cướp mất chiếc túi.
"Nhưng, trong chiếc túi của cô có hai trăm triệu mà em đã cho cô ngày hôm qua. Ôi! ..." Lê Hồng Ngọc càng nói càng rơi nước mắt.
Trong giây lát Lê Uy Long bị bất ngờ. Hóa ra hai trăm triệu hôm qua anh biếu cô đã bị cướp mất. Trách gì mà cô giáo của anh lại hét lên như vậy.
Hai trăm triệu đồng không đáng gì với Lê Uy Long. Anh có thể cho Lê Hồng Ngọc thêm hai trăm triệu đồng nếu cô bị cướp. Nhưng những kẻ đã cướp tiền của cô giáo đã đánh cô thậm tệ, đó mới là điều làm Lê Uy Long không thể nào chịu đựng được.
"Có phải là Cun đầu trọc đã cướp của cô không?" Lê Uy Long hỏi.
"Đúng vậy. Tại sao em biết chính là chúng lấy?" Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên hỏi.
"Khi em vừa mới đến, em thấy có ba chiếc xe tải phóng đi rất vội vàng. Có một kẻ đầu trọc đang ngồi trong xe. Em đoán hắn ta chính là Bai đầu trọc." Lê Uy Long nói.
"Đúng vậy. Cô đã bị bọn chúng cướp mất sạch tiền." Lê Hồng Ngọc buồn bã.
"Chúng cướp tiền thì cướp, tại sao chúng lại đánh cô tới mức hôn mê như vậy?" Lê Uy Long hỏi lại.
"Bởi vì cô cố sức giữ chiếc túi đựng tiền. Chúng không thể cướp được nó đi, nên chúng đã đánh cô như vậy ..." Lê Hồng Ngọc khóc.
Trong lòng Lê Uy Long lẫn lộn nhiều cảm xúc. Anh dĩ nhiên là tức giận bọn Bai đầu trọc kia, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy rất buồn. Vì cuộc sống quá khó khăn mà cô giáo của anh phải coi tiền hơn mạng sống, cố gắng giữ chặt chiếc túi ngay cả khi bị đánh đập thậm tệ như vậy. Cô biết làm thế nào khi cuộc sống vốn đã lâm vào hoàn cảnh bế tắc cùng cực lại luôn bị bọn giang hồ, đầu gấu rình rập để cướp bóc? Nghĩ đến cảnh năm sáu gã đàn ông to lớn vây quanh đánh đập một người phụ nữ yếu đuối không thể tự vệ, Lê Uy Long tức giận đến mức sắp bùng nổ. Nếu là lúc khác anh ắt hẳn sẽ tới tận sào huyệt của chúng mà tính toán món nợ này, nhưng lúc này anh đành dằn lòng xuống, nhẹ nhàng nói với cô giáo:
"Cô Dung, số tiền đã bị cướp em sẽ lại cho cô. Cô đừng buồn." Lê Uy Long an ủi.
"Nếu còn cầm tiền của em nữa thì cô không thể nào còn mặt mũi mà nhìn em. Cô thật không muốn mất đi số tiền đó. Lúc đầu cô định mang tiền đó đi để chi trả số tiền nằm viện của cha cô. Từ ngày bị Bai đầu trọc đánh đập trọng thương, ông vẫn phải nằm trong bệnh viện để điều trị. Bây giờ đến cả số tiền đó cũng bị hắn cướp đi mất thì mọi người trong nhà cô biết phải sống làm sao? Cô thật không biết phải tính thế nào! Huhu…" Lê Hồng Ngọc uất nghẹt.
Càng nghe cô giáo nói, sự căm hận càng nung nấu trong lòng Vĩnh Thiên. Nhất định lũ cướp ngày kia sẽ phải đền tội, phải trả giá cho những tội ác mà chúng đã gây ra. Chúng không chỉ đánh trọng thương cha Lê Hồng Ngọc, đánh cô đến nôn ra máu mà còn cướp đi số tiền mà cô coi như sinh mạng của mình.
Tội ác chồng tội ác! Bai đầu trọc và băng nhóm đồng đảng của hắn thực sự là ung nhọt của toàn xã hội. Không sớm thì muộn chúng sẽ gây thêm tai họa cho cô giáo của mình. Tốt hơn hết là tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng để không bao giờ còn phải lo lắng về những tai họa mà chúng gây ra!