“Các người đang làm gì vậy? Buông Dư Hân ra!" Nguyễn Tú Cẩm hét lên.
Cô không nghĩ rằng người bạn thân nhất của mình cũng đang ở trong Nhà hàng Đại Thành, và lại còn đang bị những kẻ này bắt nạt!
Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy đều giật mình khi nghe tiếng hét tức giận phía sau. Bọn chúng quay đầu lại và thấy Nguyễn Tú Cẩm, bạn thân nhất của Chu Nhược Mai, đang nhìn chúng giận dữ.
Bởi vì Nguyễn Tú Cẩm là bạn thân nhất của Chu Nhược Mai nên tất cả bọn chúng đều biết cô.
Và Nguyễn Tú Cẩm cũng biết chúng.
Khi Chu Nhược Mai nghe thấy giọng nói thân quen của Nguyễn Tú Cẩm, cô quay đầu lại nhìn. Thấy người bạn thân nhất của mình đến, Chu Nhược Mai vui mừng khôn xiết.
Cô không ngờ rằng người bạn thân nhất của mình là Nguyễn Tú Cẩm sẽ xuất hiện ở đây cứu mình!
“Tú Hằng, cứu tớ với!" Nhìn thấy Nguyễn Tú Cẩm, cô mừng rõ như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
“Thả cô ấy ra. Để Dư Hân đi, nếu không tôi sẽ không nương tay với các người đâu!" Nguyễn Tú Cẩm giận dữ nói.
Mặc dù cô không biết tại sao Chu Nhược Mai lại ở cùng Phan Thiên và những người khác, nhưng tình hình hiện tại trước mắt có vẻ rất nghiêm trọng và cô chưa có thời gian để hỏi những câu này. Ưu tiên hàng đầu là giải cứu Chu Nhược Mai đã.
Từ sự phản kháng và lời kêu cứu của Chu Nhược Mai, có thể thấy rằng người bạn gái thân thiết của cô không muốn đi cùng bọn chúng!
Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy nhìn Tú Hằng chằm chằm! Chúng nhanh chóng nhận ra chỉ có mỗi Nguyễn Tú Cẩm đến. Cô ta lại là một người phụ nữ nên chúng không thèm để cô vào mắt.
“Nguyễn Tú Cẩm! Việc ở đây không liên quan gì đến cô. Đừng có tọc mạch, hãy tránh ra khỏi đây không lại trách chúng tôi không nhân nhượng!" Chu Lệ Ngọc nói to.
“Chị gái của cô, Chu Nhược Mai, là bạn gái thân nhất của tôi. Bây giờ cô ấy đang bị cô bắt nạt, làm sao tôi lại để cô ấy lại một mình được? Chu Lệ Ngọc, thậm chí cô còn hùa cùng người khác bắt nạt chị gái của mình, cô có còn là một con người không đấy?" Nguyễn Tú Cẩm chửi rủa và vội vã chạy về phía Chu Nhược Mai. Cô muốn kéo Chu Nhược Mai ra khỏi tay bọn người đáng ghét đang vây quanh..
Phan Thiên thấy Nguyễn Tú Cẩm dám lao vào phá hỏng việc riêng thú vị của mình, hắn ta lập tức đứng lên giơ chân đá vào bụng cô.
“Á…!" Nguyễn Tú Cẩm không ngờ Phan Thiên đột nhiên đứng phắt lên đá mình. Cô mất cảnh giác và bị đá ngay vào bụng. Tú Hằng hét lên và ngã ngửa xuống đất.
“Tú Hằng!" Chu Nhược Mai hét lên lo lắng khi thấy bạn gái mình bị đánh. Cô muốn lao tới để đỡ Nguyễn Tú Cẩm lên, nhưng cô bị Chu Lệ Ngọc giữ chặt nên không thể nào vùng đứng lên được.
“Phan Thiên, đồ đê tiện! Anh lại đánh cả phụ nữ! Tôi sẽ cho anh biết tay!" Nguyễn Tú Cẩm đứng dậy khỏi mặt đất, hét lên, và lao về phía Phan Thiên với mười đầu móng tay sắc nhọn được tỉa tót cẩn thận của mình.
Cô nhào tới, không ngừng vươn tay cào thẳng mười đầu ngón tay vào mặt Phan Thiên.
Vũ khí lợi hại nhất của một người phụ nữ trong một cuộc chiến chính là bộ móng tay và Phan Thiên, một cậu ấm ăn sung mặc sướng từ nhỏ, lớn lên trong chăn ấm nệm êm, không quen đánh nhau kiểu chợ búa ngoài đường thì làm sao có thể đỡ lại bộ móng vuốt ấy của Tú Hằng!
Trần An Huy và Chu Lệ Ngọc nhìn thấy mà sững sờ! Bọn chúng không thể ngờ rằng Phan Thiên lại bạc nhược đến mức thậm chí không thể đánh bại một người phụ nữ!
Đám nhân viên của Nhà hàng Đại Thành đều giật mình khi thấy Phan Thiên bất ngờ bị một người phụ nữ xông vào điên cuồng cào cấu đến tóe máu trên mặt, liền vội vã chạy đi gọi bảo vệ.
Trần An Huy thấy Phan Thiên bị Nguyễn Tú Cẩm cào cho tơi tả liền lập tức chạy tới giúp hắn ta đối phó với Nguyễn Tú Cẩm.
Một mình Nguyễn Tú Cẩm chống chọi lại hai người đàn ông. Cảnh tượng thật hết sức phi lý và hung hiểm!
Tuy nhiên, rốt cuộc lấy một chọi hai, và lại là một người phụ nữ nên dù hai kẻ đó có là hai gã đàn ông yếu đuối, cũng là một việc khó khăn với Tú Hằng, nên cô nhanh chóng bị chúng đẩy xuống đất.
“Tú Hằng!" Thấy Nguyễn Tú Cẩm ngã xuống đất, Chu Nhược Mai cố gắng vùng lên thoát khỏi cánh tay có phần nới lỏng vì căng thẳng theo dõi pha vật lộn phía bên kia của Chu Lệ Ngọc, và chạy đến bên Nguyễn Tú Cẩm để đỡ cô dậy.