Long Uy Chiến Thần

Chương 284: Cầu viện





Lúc này, trong Nhà hàng Milky Pavilion…

“Anh Thiên yêu quý! Em nghe nói anh luôn bị xem là một gã con rể vô dụng của nhà họ Chu ở thành phố Đà Lạt này, mà anh lại còn sợ vợ nữa. Nghe chừng chuyện này mới khôi hài làm sao. Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Sau vài ly rượu, Ngọc Vinh lại bắt đầu buôn chuyện.

“Khi nào lại đến lượt cô hỏi về chuyện riêng của tôi như vậy?" Khuôn mặt của Lê Uy Long đột nhiên tối sầm lại.

“Ha ha, tôi thực sự không nghĩ rằng một người tàn nhẫn như anh lại thực sự sợ vợ mình cơ đấy." Hà Ngọc Lan cười.

“Đó là bởi vì tôi yêu cô ấy, tôi muốn chiều chuộng cô ấy, nên tôi sợ cô ấy!" Lê Uy Long nói.


Hà Ngọc Lan nói: “Tôi nghĩ rằng ngoài việc yêu vợ, anh còn rất tốt với những nữ quân nhân như chúng tôi. Anh sinh ra không phải là người có thể tàn nhẫn với phụ nữ."

“Đó là bởi vì cô chưa phạm sai lầm lớn. Nếu cô dám mắc vào một sai lầm lớn nào hoặc vi phạm vào nguyên tắc của tôi, thì tôi sẽ không nương tay mà giải quyết cô ngay lập tức!" Lê Uy Long nói.

Anh thực sự bị Hà Ngọc Lan nắm thóp. Điểm yếu của Lê Uy Long là sự tôn trọng lớn lao anh dành cho phụ nữ. Với họ anh quá khoan dung và dễ bị họ tiếp cận. Do đó, Hà Ngọc Lan mới thường hay lờn với vị Tổng Tư lệnh của mình như thế.

Tất nhiên, cũng có nhiều nữ quân nhân như Hà Ngọc Lan, những cô gái ưa nũng nịu, không nghe lời Lê Uy Long. Bình thường, anh luôn bị những nữ quân nhân này trêu chọc, và anh cũng đã quen với điều đó.

Cũng vì sự khoan dung đó, anh không muốn đưa các nữ binh sĩ đi chiến đấu hoặc thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm. Một mặt, anh sợ rằng họ sẽ bị tổn thương, và mặt khác anh sợ rằng họ sẽ gặp rắc rối.

“Tôi hoàn toàn trung thành với anh và sẽ không bao giờ vi phạm nguyên tắc của anh. Không có gì phải lo lắng." Hà Ngọc Lan vừa nói vừa mỉm cười yểu điệu.

Lúc này, điện thoại di động của Lê Uy Long đột ngột reo lên.

Anh lấy nó ra và thấy Nguyễn Tú Cẩm đang gọi.

Anh khá ngạc nhiên vì Nguyễn Tú Cẩm chỉ mới chuyển đi chưa đến một ngày, vậy tại sao bây giờ cô ấy lại gọi?

“Này, cô gọi tôi có việc gì thế?" Lê Uy Long hỏi ngay khi anh bấm trả lời.


“Lê Uy Long, Dư Hân và tôi hiện đang bị bao vây ở Nhà hàng Đại Thành. Hãy đến đây để cứu chúng tôi!" Giọng nói lo lắng, căng thẳng nhưng rất nhỏ của Nguyễn Tú Cẩm vang lên qua điện thoại.

Lê Uy Long đột nhiên cau mày và hỏi: “Có chuyện gì vậy?"

Tuy nhiên, Nguyễn Tú Cẩm không trả lời anh. Vĩnh Thiên chỉ nghe thấy tiếng động từ bên kia đầu dây!

Lê Uy Long đột nhiên có một linh cảm đáng ngại. Anh ngừng nói nhưng lặng lẽ lắng nghe những giọng nói phát ra từ điện thoại. Bộ óc nhanh nhạy của một con sói ngoài chiến trường nhanh chóng phân tích những gì đang xảy ra ở đó.

...

Lúc này, ở Nhà hàng Đại Thành...

Ngay khi Nguyễn Tú Cẩm bấm số điện thoại gọi Lê Uy Long và thì thầm với anh được vài lời thì Phan Thiên bước tới!

Lúc này toàn bộ sảnh tầng hai đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tất cả khách khứa đã rời đi hết và Phan Thiên sắp bắt đầu hành động.

Nguyễn Tú Cẩm sợ rằng Phan Thiên sẽ biết cô đã gọi cho Lê Uy Long nên vội vàng ngừng nói. Thấy bóng hắn đang hùng hổ đi tới cô giật thót mình, không kịp tắt cuộc gọi, cô vội vã bỏ điện thoại trở lại vào túi quần.

“Phan Thiên, anh định làm gì?" Nguyễn Tú Cẩm nhìn Phan Thiên. Gương mặt hắn ta đầy máu, trông cực kỳ đáng sợ. Toàn thân Nguyễn Tú Cẩm run lên vì sợ.


“Nguyễn Tú Cẩm, cô dám cào vào mặt tôi. Bây giờ để xem tôi xử lại cô như thế nào!" Phan Thiên nói dữ dội.

“Anh đánh tôi trước! Anh dám bắt Dư Hân, anh muốn làm gì cô ấy?" Nguyễn Tú Cẩm cứng cỏi nói.

“Đến lúc này thì tôi không ngại nói với cô…” Phan Thiên kéo dài giọng. “Tôi luôn muốn có được Chu Nhược Mai, nhưng cô ấy thà cưới Lê Uy Long, một kẻ ăn bám vô tích sự, hơn là cưới tôi. Bây giờ, cô ấy đã bị tôi đánh thuốc mê, một chốc nữa tôi sẽ đưa cô ấy lên một căn phòng trên tầng tám và tận hưởng cô ấy! Cô đã rõ chưa? Ha ha ha...”

Thấy cá đã nằm trong lưới không thể thoát được đi đâu, Phan Thiên không ngại kể cho Nguyễn Tú Cẩm nghe về kế hoạch xấu xa của mình.

Dù sao, chỉ cần có video ghi lại cảnh giường chiếu nóng bỏng ấy, thì không những Chu Nhược Mai mà cả Nguyễn Tú Cẩm sẽ vì giữ gìn danh tiếng cho Dư Hân mà không dám hé răng thốt lên một lời. Đương nhiên rồi, chuyện đó mà truyền ra ngoài thì làm sao cô bạn gái thân của Nguyễn Tú Cẩm có thể ngước đầu lên nhìn ai được!

Lúc này, Chu Nhược Mai, vẫn còn chút ít tỉnh táo, đã gần như sốc khi nghe những lời Phan Thiên vừa nói. Hóa ra cô đã thực sự bị chúng đánh thuốc mê. Trách gì cô lại có cái cảm giác khó chịu không thể tả đó!







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.