“Anh đừng trêu tôi nữa, thời gian này không có tôi, trường trung học số 1 Nam Giang vẫn bình thường đấy sao?” Lê Hồng Ngọc nói.
“Mặc dù có thể hoạt động như bình thường, nhưng chất lượng giảng dạy chắc chắn đã giảm sút. Trong khoảng thời này cô chăm sóc cho bố mẹ mình, lúc nào họ khỏe lại thì cũng là lúc cô trở về trường.” Lê Uy Long nói. Trong thời gian này, anh không cho Lê Hồng Ngọc trở lại trường học vì cô ấy phải chăm sóc cho bố mẹ.
“Anh thật sự có cách để tôi trở lại trường làm giáo viên sao?” Lê Hồng Ngọc có chút khó tin, cô ấy đã bị đuổi khỏi đội ngũ giáo viên rồi, quay trở lại làm sao được?
“Tôi có cách. Tôi quen biết một số người, nên có thể nhờ vả được.” Lê Uy Long nói.
“Được rồi, vậy tôi sẽ đợi tin vui của anh.” Lý tưởng lớn nhất của Lê Hồng Ngọc là trở thành một giáo viên. Cô ấy rất muốn được trở lại trường học.
Thấy được Lê Uy Long có thể mời một bác sĩ thiên tài như Lưu Bảo Thông, và có những nhân vật lớn đến dự hôn lễ của mình, cô ấy tin chắc rằng Lê Uy Long sẽ quen biết một số người có quyền cao chức trọng.
“Đúng vậy, cô cứ chờ tin vui đi.” Lê Uy Long nói.
Lúc này, điện thoại di động của Lê Uy Long vang lên, anh lấy ra thì thấy Thiên Thành đang gọi tới.
Anh biết Thiên Thành gọi đến đây, chắc chắn phải có chuyện quan trọng, nên anh bước ra khỏi phòng và đi đến một góc không có ai rồi mới trả lời.
“Có chuyện gì vậy?” Lê Uy Long hỏi.
“Anh Thiên, có một phát hiện lớn!” Thiên Thành nói.
“Phát hiện lớn gì? Nói nhanh.” Lê Uy Long hỏi.
“Đêm qua, chúng tôi đã phát hiện ra những tên lính đánh thuê được giấu bên trong tập đoàn Vương Lôi đã lặng lẽ đến núi Hổ Sơn vào lúc nửa đêm.” Thiên Thành nói.
“Bọn chúng đến núi Hổ Sơn làm gì vậy?” Lê Uy Long hỏi. Chính ngày hôm qua khi anh và Hà Ngọc Lan đuổi theo bọn buôn người đến núi Hổ Sơn và hạ gục bọn chúng.
“Họ đến núi Hổ Sơn để đào một cái hang.” Thiên Thành nói.
“Đào một cái hang sao?” Lê Uy Long hơi kinh ngạc, lập tức nhớ tới cái hang mà Hà Ngọc Lan nhìn thấy ở núi Hổ Sơn ngày hôm qua, nơi này bị cỏ dại bao phủ và sâu khoảng mười mét.
“Đúng vậy, bọn chúng đang đào một cái hang, đào đến khoảng năm giờ sáng thì quay trở lại.” Thiên Thành nói.
“Bọn chúng đào hang để làm gì chứ?” Lê Uy Long hỏi.
“Chuyện này bọn tôi cũng không biết.” Thiên Thành nói.
“Chẳng lẽ có một ngôi mộ cổ hay kho báu dưới núi Hổ Sơn sao?” Lê Uy Long nhớ rằng ngày hôm qua Hà Ngọc Lan đã nói rằng có thể là một kẻ trộm mộ, lúc đó còn tưởng rằng đó là chuyện viển vông, bây giờ xem ra rất có thể là như vậy.
Những tên lính đánh thuê này đi một quãng đường xa, và bí mật đến Hổ Sơn vào giữa đêm để đào một cái hang. Bọn chúng chắc chắn không phải rỗi hơi, có lẽ bọn chúng biết được trong đấy có đồ vật gì đó quan trọng, nên mới gắng sức làm như vậy.
“Bọn chúng đang trộm mộ hay trộm kho báu sao?” Thiên Thành có chút ngạc nhiên khi nghe Lê Uy Long nói điều này.
“Rất có thể.” Lê Uy Long nói.
“Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghe nói là ở núi Hồ Sơn có kho báu hay cổ mộ gì cả!” Thiên Thành nói.
“Có rất nhiều thứ mà anh chưa được nghe đâu! Núi Hổ Sơn, giống tên của nó, là một vùng đất tốt, nên là có thể có những ngôi mộ cổ hoặc kho báu bên dưới.” Lê Uy Long mượn lời của Hà Ngọc Lan. Bây giờ anh phải khâm phục khả năng suy luận của Hà Ngọc Lan, khi nhìn thấy một cái hang, cô ấy đã có thể nghĩ đến là trộm mộ.
“Nhưng chúng tôi đã theo dõi bọn chúng vào đêm qua. Khi bọn chúng đi lên từ dưới hang, thì tay bọn chúng không có gì cả.” Thiên Thành nói.
“Có thể là bọn chúng chưa đào được kho báu nên chưa có được thứ mình muốn.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thiên Thành cũng cảm thấy lời nói của Lê Uy Long rất có lý.