Triệu Đình Tuy cũng không ngờ lại gặp được Chu Nhược Mai ở đây, nhìn thấy ân nhân bị ức hiếp, đương nhiên là anh ta sẽ ra tay cứu giúp.
Tối hôm đó, anh được Chu Nhược Mai đưa cho bảy triệu, nên đã thuê nhà cho em gái ở, sau đó anh ta ra ngoài tìm việc, tình cờ thấy khách sạn Thành Đạt đang tuyển người dọn dẹp nên đã xin vào làm.
Khi người phụ trách tuyển dụng thấy anh ta có cơ thể mạnh mẽ nên đã thuê anh ta.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của anh ta, vừa rồi khi anh ta đang phân loại rác ở hành lang, anh ta đột nhiên nghe thấy tiếng Chu Nhược Mai và Ngô Vy kêu cứu. Anh ta nhìn lại và thấy một trong hai người phụ nữ, chính là Chu Nhược Mai, người đã đưa cho anh ta bảy triệu vào đêm hôm trước.
Vì vậy, anh ta đã lập tức hét lên và chạy tới cứu giúp.
Khi Phan Thiên nhìn thấy Triệu Đình Tuy mặc quần áo của nhân viên dọn vệ sinh của khách sạn, và biết anh ta là nhân viên khách sạn của mình, hắn ta lập tức tức giận: “Anh chỉ là một người người dọn dẹp, đừng có xen vào chuyện của người khác, nếu không anh sẽ bị đuổi việc!”
Những vệ sĩ nhìn thấy Triệu Đình Tuy chỉ là một người dọn dẹp vệ sinh. Cũng tỏ ra coi thường.
“Buông chị Dư Hân ra, nếu không tất cả các người sẽ phải trả giá rất đắt!” Triệu Đình Tuy nói.
“Giết chết tên dọn vệ sinh này rồi ném xuống sông cho cá ăn!” Phan Thiên nóng lòng muốn hưởng thụ Chu Nhược Mai và Ngô Vy, cũng không có thời gian để dây dưa với Triệu Đình Tuy, lập tức ra lệnh.
Các vệ sĩ nghe lệnh lập tức lao về phía Triệu Đình Tuy.
“Triệu Đình Tuy chạy nhanh đi, giúp chúng tôi gọi điện và báo vụ việc cho cảnh sát!” Chu Nhược Mai lo lắng hét lên khi thấy vệ sĩ của Phan Thiên lao về phía Triệu Đình Tuy.
Có hơn hai mươi vệ sĩ, mà Triệu Đình Tuy chỉ có một người, cô cảm thấy Triệu Đình Tuy nhất định không phải là đối thủ của đám vệ sĩ này, bảo anh ta trốn đi báo tin là lựa chọn tốt nhất. Nếu không, ngay cả Triệu Đình Tuy cũng sẽ bị bắt tại đây, và không có ai có thể đến cứu mình được.
“Chị Dư Hân đừng hoảng, em không để ý đến đám vớ vẩn này đâu, xem em có thể hạ gục bọn chúng như thế nào này!” Triệu Đình Tuy không những không bỏ chạy mà còn ngạo nghễ nói.
Chu Nhược Mai là ân nhân của mình, anh ta làm sao có thể chạy trốn mà bỏ mặc cô được chứ?
Anh ta cũng không có điện thoại di động, làm sao có thể gọi điện báo tin được? Nếu bạn chạy đi báo tin với cảnh sát thì đã quá muộn khi cảnh sát đến giúp rồi.
Hơn nữa anh ta thật sự không quan tâm đến hai mươi tên vệ sĩ danh tiếng này, nếu chuyện gì mà mình có thể giải quyết được thì đâu cần phải báo cảnh sát!
Khi Chu Nhược Mai thấy Triệu Đình Tuy không những không chịu nghe khuyên bảo mà còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng như vậy, đột nhiên cô toát mồ hôi hột. Triệu Đình Tuy này có bị choáng váng không? Anh ta không nhận ra những vệ sĩ này đều rất mạnh sao?
Ngô Vy cũng toát mồ hôi hột, cô ấy không biết Chu Nhược Mai gặp phải người ngông cuồng này ở đâu. Khi Triệu Đình Tuy mở miệng đều gọi là chị Dư Hân, trong mắt anh ta chỉ có chị Dư Hân, cô ấy thậm chí còn có chút lo lắng, nếu Triệu Đình Tuy có thể cứu được người, liệu có phải chỉ có cứu mỗi Chu Nhược Mai ra và để lại mình không?
Rất nhanh, các vệ sĩ đã lao tới trước mặt Triệu Đình Tuy.
Một tên vệ sĩ lao đến phía trước đã tung một cú đấm đến mặt Triệu Đình Tuy.
Triệu Đình Tuy gầm lên, bất ngờ tung một cú đấm đánh trả nắm đấm của đối phương.
“Bốp, rắc rắc. Á!”
Hai cú đấm chạm nhau, kèm theo tiếng xương gãy, và sau đó là tiếng hét.
Người vệ sĩ lập tức bị Triệu Đình Tuy đánh bay ra đằng sau, và cánh tay phải của gã ta đã bị biến dạng.
Trong lúc bay ngược về sau, tên vệ sĩ này còn đụng vào nhiều đồng bọn.
Nhìn thấy điều này, cả Chu Nhược Mai và Ngô Vy đều bị sốc. Thì ra Triệu Đình Tuy là cao thủ, cho nên anh ta mới kiêu ngạo như vậy sao!
Chỉ có kẻ mạnh mới có thể kiêu ngạo. Người không có sức lực dù muốn điên cũng không dám điên!