Long Uy Chiến Thần

Chương 406: Công việc mới





Ở trước mặt đám đông bị Lê Uy Long đánh đến thê thảm như vậy, đầu óc của bà ta đã thẹn quá quá giận, lại không dám tìm Lê Uy Long để tính sổ, chỉ có thể chuốc giận lên Phan Kiệt nói: “Phan Kiệt, ông có phải là đàn ông hay không? Lê Uy Long cái thằng khốn đó ở trước mặt bao nhiêu người đánh vợ của ông, ông còn không nhanh đi liều mạng với thằng đó.”

Phan Kiệt nhìn Lê Uy Long, lại nhìn những người của nhà họ Phan đã bị Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đánh xong nằm la liệt dưới đất, ông ta thấy cảnh này rồi làm sao còn có cái gan đi liều mạng với Lê Uy Long.

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Bà xã à, hảo hán không nên chịu thiệt trước mắt, sau này lại tìm nó để tính sổ!” Phan Kiệt nói.

“Tại sao ông so với cái phế vật Lê Uy Long đó càng phế thải hơn vậy? Ông thật sự là một tên phế vật vô dụng!” Huỳnh Mai Thúy hung dữ quát mắng chồng mình.

Phan Kiệt bị mắng đến ngượng đỏ mặt, nhưng do cho Huỳnh Mai Thúy có mắng chửi ông ta thế nào, ông ta cũng không dám đi liều mạng với Lê Uy Long.


Lê Uy Long cũng không muốn dưới sự chứng kiến của mọi người mà ra tay tiếp tục dạy dỗ Huỳnh Mai Thúy, liền nói với mọi người: “Chúng ta đi thôi!”

Thế là, những người của Lê Uy Long cũng đi theo anh hiên ngang rời đi, rồi mọi người lần lượt lên xe.

Phan Kiệt và Huỳnh Mai Thúy nhìn thấy nhóm người của Lê Uy Long hiên ngang đi như thế, cũng không có cách nào.

Đợi sau khi Lê Uy Long đi khỏi, Phan Kiệt mới dẫn đám vệ sĩ bị thương của nhà họ Phan đi vào bệnh viện.

….

“Chị Dư Hân, sau khi trải qua đợt điều trị của bác sĩ Lưu Bảo Thông, em đã không sao nữa rồi, ngay mai em sẽ đến công ty của chị để đi làm nha!” Trên xe, Triệu Đình Tuy nói.

“Em không nghĩ thêm mấy ngày nữa đi rồi hãy đi làm?” Chu Nhược Mai quan tâm hỏi.

“Không cần đâu chị, em muốn đi làm sớm chút, xíu vết thương này có là gì đâu.” Triệu Đình Tuy muốn sớm đi làm để có thể sớm nhận được đồng lương.

“Được thôi, vậy ngày mai em đi đến tập đoàn Galaxy làm việc đi! Chị sẽ cho em số điện thoại của chị, ngày mai em đến tập đoàn Galaxy thì gọi cho chị.” Chu Nhược Mai nói.


“Nhưng mà, em không có điện thoại!” Triệu Đình Tuy Nói.

“Như vậy đi, ngay mai chị sẽ đến đón em, trực tiếp đưa em đi làm.” Chu Nhược Mai nói.

“Để bà chủ đích thân đi đón, em thấy hơi ngại!” Triệu Đình Tuy Nói.

“Không sao, đêm nay em đã cứu chị, lại còn khách sáo với chị làm gì?” Chu Nhược Mai nói.

“Dạ vậy được ạ, thật là cảm ơn chị lắm. chị Dư Hân, chị thật đúng là quý nhân của em! Triệu Đình Tuy Vui mừng nói.

Lê Uy Long chở Triệu Đình Tuy Đến căn phòng trọ mà anh ta thuê, rồi lại tiếp tục đưa Ngô Vy về nha.

Triệu Đình Tuy đi lên lầu, khi về đến chỗ ở tạm thời của mình, em gái của anh ta Triệu Khánh Ngọc vẫn còn chưa ngủ.

“Anh hai, không phải anh đi làm đêm sao, tại sao nhanh như vậy đã quay về rồi?” Triệu Khánh Ngọc nhìn thấy anh hai đột nhiên quay về, kinh ngạc hỏi.

“Em gái, anh hai đã có công việc mới rồi, không ở cái khách sạn đó làm nhân viên dọn vệ sinh nữa.” Triệu Đình Tuy vui mừng nói.


Triệu Khánh Ngọc nhìn thấy trên đầu của Triệu Đình Tuy có bôi chút thuốc, trên trán còn sưng lên một cục, trên tóc còn dính chút máu, mở to mắt kinh ngạc hỏi: “Sao trên đầu anh hai lại có nhiều vết thương vậy, có phải là lại đi đánh nhau với người ta đúng không, bị đuổi rồi phải không?”

“Đúng là có đánh nhau với người ta, chỉ là không phải anh bị đuổi, mà chính là anh không thèm làm cho ông chủ đó nữa.” Triệu Đình Tuy nói.

“Anh hai anh rất khó mới tìm được một công việc đàng hoàng, tại sao lại không biết trân trọng, lại còn đi đánh nhau với người ta nữa?” Giọng điệu của Triệu Khánh Ngọc như đang trách mắng anh ta.

“Chính bởi vì đêm nay đánh nhau, là trận đánh lộn từ khi anh được sinh ra cho đến nay, đánh có giá trị nhất.” Triệu Đình Tuy bắt đầu vòng vo nói.

“Anh nói khoát, đánh nhau thì có giá trị gì chứ? Đánh nhau chỉ tăng thêm càng nhiều kẻ thủ mà thôi, anh cứ tối ngày đánh nhau, cẩn thận ngay cả thành phố Đà Lạt cũng không ở nổi.” Triệu Khánh Ngọc nói.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.