Long Uy Chiến Thần

Chương 409: Sớm muộn gì lễ vĩnh thiên cũng phải chết





“Sớm muộn gì Lê Uy Long cũng phải chết, lúc này nhiệm vụ cần thiết nhất là phải lấy được kho báu này, đầu tiên không được di chuyển binh lính, tuyệt đối không được rút dây động rừng.” George nói.

“Được rồi, mọi thứ đều nghe theo anh.” Harry nói.

...

Trải qua khoảng thời gian chú tâm điều trị của Lưu Bảo Thông, Kiều Vy đã đỡ hơn rất nhiều.

Hôm đó, Lê Uy Long và Lê Hồng Ngọc đến bệnh viện thăm Kiều Vy, họ đã được thông báo rằng tiện viện phí của Kiều Vy đã dùng gần hết và phải đóng thêm.

Mặc dù Lưu Bảo Thông đã điều trị miễn phí cho Kiều Vy, nhưng Kiều Vy ở trong phòng bệnh của bệnh viện, nên vẫn phải đóng tiền viện phí.


Vì vậy Lê Uy Long phải qua để đóng viện phí cho Kiều Vy.

Gần gây thời tiết thường xuyên thay đổi thất thường, rất nhiều người bị cảm cúm, sốt, rất nhiều người đến khám bệnh, những người chờ đóng viện phí phải xếp thành một hàng dài.

Lê Uy Long cũng phải xếp theo thứ tự, đứng ở phía sau.

Lúc sắp đến lượt Lê Uy Long đóng phí, một người nước ngoài đeo khẩu trang, mặc chiếc quần bò và để râu ria xồm xoàm cũng đến phòng thu phí.

Đứng phía trước Lê Uy Long là một người phụ nữ trẻ tuổi, chỉ còn qua người phụ nữ này là đến lượt Lê Uy Long đóng phí rồi.

Nhưng người đàn ông nước ngoài để râu rậm đó lại không hề xếp hàng, mà ngang nhiên chen vào trước hàng và cũng chen luôn vào trước mặt người phụ nữ kia.

Lê Uy Long lập tức cau mày lại, ngay khi anh sắp nổi giận thì người phụ nữ trẻ tuổi ở phía trước đã nói với người đàn ông nước ngoài để râu kia: “Tại sao anh không chấp hành theo trật tự nơi công cộng, ở Long quốc của chúng tôi mọi người đều phải xếp hàng, anh không hiểu sao?”

“Xếp hàng gì chứ? Tôi đang rất vội.” Người đàn ông để râu khinh thường nói.

“Ai mà không vội chứ? Anh ngang nhiên chen vào hàng như vậy, đúng là quá thô lỗ rồi.” Người phụ nữ trẻ tuổi nói.

“Quát cái gì chứ, đất nước Đại Long chúng mày toàn những người hèn mọn, tao chen hàng đấy, mày làm gì được tao? Còn dám nói thêm một câu nữa, mày có tin tao đánh chết mày không?” Người đàn ông nước ngoài để râu hầm hầm giận dữ, vô cùng kiêu ngạo nói.

Khi người phụ nữ trẻ tuổi này nhìn thấy người đàn ông nước ngoài râu ria xồm xoàm kia vô cùng cao lớn, trông rất hung ác, lập tức cô ta không dám lên tiếng nữa.


Những người xếp hàng phía sau nhìn thấy người đàn ông nước ngoài cao to và hung dữ như vậy, dù họ tức giận nhưng cũng không dám nói gì.

Lúc này, cô ý tá Bích Loan tình cờ đi đến phòng thu phí và nhìn thấy người đàn ông nước ngoài chen vào hàng. Nhưng cô ta cũng chỉ là một cô ý tá nhỏ, nhìn thấy có người chen vào hàng, mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng cũng không dám nói gì.

Ngày trước cô ta trực ca đêm, bây giờ đã chuyển sang ca ngày.

Trong lúc mọi người không ai dám lên tiếng, Lê Uy Long liền lạnh lùng nói với gã đàn ông nước ngoài râu ria xồm xoàm kia: “Tôi cho anh một cơ hội, lập tức ra phía sau xếp hàng, nếu không thì đừng trách tôi không nể nang.”

Bản thân anh là hộ soái bảo vệ của Long quốc cũng đều phải xếp hàng, vậy mà một người nước ngoài ngang nhiên chen vào, lại còn kiêu ngạo mà nói ra những lời ngông cuồng như vậy, liền khiến anh nổi nóng.

Bích Loan nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, mới phát hiện Lê Uy Long cũng ở đây.

Còn người đàn ông nước ngoài sau khi nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, anh ta vô cùng tức giận, lập tức dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Lê Uy Long.

“Nhìn cái gì, mau chóng cút ra chỗ khác.” Lê Uy Long là người chỉ huy bảo vệ đất nước, trên chiến trường không thể đếm được những kẻ thù nước ngoài đã chết trong tay anh, anh làm sao phải sợ một người đàn ông nước ngoài râu ria xồm xoàm này được chứ?

“Tao không cút, mày làm gì được tao?” Người đàn ông nước ngoài nói.

“Tôi khuyên anh đừng ép tôi phải ra tay, nếu không anh sẽ phải hối hận đó.” Lê Uy Long lạnh lùng nói.

Nhân viên thu viện phí trong bệnh viện nhìn thấy Lê Uy Long và người đàn ông nước ngoài sắp đánh nhau, vội vàng nói với Lê Uy Long: “Thôi, bỏ đi, anh ta cũng là người nước ngoài đến, để cho anh ta đứng vào hàng, phía trước lên đi.”


“Người nước ngoài thì làm sao? Ở trên đất nước Đại Long của chúng ta, không có bất cứ người nước ngoài nào được phép dở trò ngang ngược.” Lê Uy Long tức giận nói.

Lê Uy Long vốn đã rất ghét những người không chịu tuân theo trật tự công cộng, bây giờ người đàn ông nước ngoài râu ria xồm xoàm này lại ngang nhiên chen vào hàng, lại còn nói năng lỗ mãng, anh thật sự không thể chịu được.

Bích Loan thấy Lê Uy Long vô cùng quyết liệt như vậy, không khỏi nể phục anh.

Sau đó, Lê Uy Long lại nói với ngoài đàn ông nước ngoài: “Tôi cho anh ba giây, sau ba giây này nếu anh vẫn không biến khỏi trước mặt tôi, thì đừng trách tôi không nể anh.”

“Ba giây sao? Cho dù mày cho ba trăm giây, tao cũng không đi, chỗ này là của tao rồi.” Người đàn ông nước ngoài khinh thường nói.

“Một.” Lê Uy Long không muốn phải phí lời với tên này, liền bắt đầu đếm.

“Hai.” Người đàn ông nước ngoài thực sự không coi Lê Uy Long ra gì, còn chủ động đếm giúp Lê Uy Long.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.