“Vua cờ tướng mới đến rồi, tất cả mọi người đều chào đón nồng nhiệt nào.” George vì muốn động viên tinh thần cho Chu Nhược Mai, tăng thêm sự tự tin cho cô, nên bảo những người lính đánh thuê đó bày tỏ một chút sự hoan nghênh.
Những người lính đánh thuê nhìn thấy vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp động lòng người của Chu Nhược Mai đều nhiệt liệt vỗ tay.
Chu Nhược Mai bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, còn Lê Uy Long thân là hộ soái bảo vệ, kẻ thù số một của bọn họ đều bị bọn họ coi anh như không khí.
Tôn Quốc Tài đang chơi cờ, thì nghe thấy George lại bảo người ra hoan nghênh Chu Nhược Mai cô nhóc ranh này, còn vỗ tay làm ảnh hưởng đến mình, trong lòng rất không vui, nhưng cũng không tiện phát tiết, nên chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn.
Chu Nhược Mai mới không quan tâm đến tiếng vỗ tay của những kẻ địch này, ánh mắt cô đi tìm kiếm bóng dáng của Nguyễn Tú Cẩm trong đám đông.
Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Chu Nhược Mai trước, khi nhìn thấy Chu Nhược Mai đến rồi, cô ấy nhất thời nảy sinh nhiều cảm xúc lẫn lộn: “Dư Hân, cậu thực sự đến rồi.”
“Ừ, Tú Hằng, tớ đến cứu cậu đây, cậu đừng sợ, tớ sẽ cứu cậu ra ngoài.” Chu Nhược Mai nói.
“Cậu ngốc thật, bọn họ có nhiều người như vậy, cậu đến đây cũng là chịu chết, lẽ ra cậu không nên đến đây.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Chúng ta là chị em tốt, cậu gặp nguy hiểm, tới không thể thấy chết mà không cứu được.” Chu Nhược Mai nói.
“Cậu không cứu được tớ đâu, chỉ vì cứu tớ, mà cậu còn làm liên lụy đến Lê Uy Long, có phải não cậu đã bị úng nước rồi không?” Nguyễn Tú Cẩm nói.
Tôn Quốc Tài vừa nhìn thấy hy vọng thắng lợi, khi vừa nhìn thấy Chu Nhược Mai đến nói chuyện luyên thuyên cùng với Nguyễn Tú Cẩm làm nhiễu loạn suy nghĩ của ông ta, ông ta lập tức tức giận, lớn tiếng quát: “Ồn ào cái gì hả? Im lặng hết cho tôi, các người đừng quấy nhiễu tôi chơi cờ.”
George cũng nói: “Cô Hân, cô hãy bình tĩnh chớ đừng nóng vội, cô cứ xem ông Quốc Minh chơi cờ trước đã. Nếu như ông Quốc Minh không thể phá giải được ván cờ này, thì hẳn để cô chơi. Chỉ cần cô có thể phá giải được ván cờ tàn này, tôi đảm bảo sẽ thả cô và người bạn thân của cô rời khỏi đây.”
Chu Nhược Mai biết hiện tại chắc chắn là cứu không được Nguyễn Tú Cẩm, nên cũng không nói nhiều nữa, mà bắt đầu quan sát nhìn chằm chằm vào ván cờ tàn trên cửa đá.
Tuy nhiên, lúc này Chu Nhược Mai mới phát hiện ra phía trước cửa đá có ba cái xác chết trông rất đáng sợ, một trong số thi thể đó phần lưng còn bị chém thành hai khúc.
“A.” Chu Nhược Mai sợ tới mức thất thanh hét lên thành tiếng.
Tôn Quốc Tài bất mãn quay đầu liếc mắt nhìn Chu Nhược Mai một cái, rồi nói: “Tôi đã bảo cô là đừng làm quấy nhiễu đến tôi rồi, cô còn kêu cái gì mà kêu.”
“Tại sao lại có xác chết ở đó?” Chu Nhược Mai run rẩy hỏi.
“Em đừng sợ, đó chỉ là ba cái xác chết mà thôi, em cũng đâu phải là chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nếu đúng như suy đoán của anh, bọn họ chính là bị ám khí ở phía trước cửa đá giết chết.” Lê Uy Long nói.
“Phía trước cửa đá còn có ám khí sao?” Chu Nhược Mai càng thêm sợ hãi, không tự chủ được lùi lại về sau mấy bước.
“Đúng vậy, có anh ở đây, em đừng sợ.” Vĩnh Thiên nhìn thấy Tôn Quốc Tài đứng cách xa cửa đá, chỉ là dùng đèn pin hướng dẫn người lính đánh thuê đứng trước cửa đá đó chơi cờ, cuối cùng cũng hiểu được ba cái xác chết đó tại sao lại chết rồi?
Bọn họ chính là vì muốn giúp Tôn Quốc Tài chơi cờ, cho nên mới bị ám khí của cửa đá giết chết.
Còn hiện tại người lính đánh thuê đó dường như đang gặp khó khăn trong việc di chuyển quân cờ, Lê Uy Long liền biết quân cờ trên cửa đá cần phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể di chuyển được nó.
Như vậy cũng không khó để giải thích tại sao Tôn Quốc Tài lại không trực tiếp đi chơi cờ. Một là bởi vì ông ta không đủ sức để đẩy quân cờ, hai là bởi vì ông ta sợ bị ám khí trước cửa đá giết chết, cho nên mới tìm kẻ chết thay đi chơi cờ thay mình.
“Rốt cuộc ám khí được giấu ở nơi nào?” Chu Nhược Mai hỏi.
Lúc này, Tôn Quốc Tài rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, lại nói: “Tôi đã bảo các người đừng có làm ồn rồi mà, còn nói cái gì mà nói?”
Chu Nhược Mai nhìn thấy ông già Tôn Quốc Tài này lại hung dữ như vậy, cũng không nói chuyện nữa, mà chuyên tâm đi quan sát thế cục trên cửa đá.
Lúc này, Tôn Quốc Tài đã đi được hơn ba mươi nước cờ rồi, tình thế của bên đỏ đang phát triển rất tốt.
Đây dù sao cũng là ông vua cờ có kinh nghiệm, lúc nãy khi đi đến nước cờ thứ hai mươi, bên đỏ đã ở thế nguy hiểm, nhưng lại được ông ta xoay chuyển lại cục diện.
Tiếp theo đó, sau khi Tôn Quốc Tài lại đi thêm vài nước cờ tốt, tình thế bên đỏ càng thêm ổn định, hy vọng thắng cờ càng lúc càng cao.
Tôn Quốc Tài nhất thời hưng phấn, kích động đến đỏ cả mặt.
Thế nhưng Chu Nhược Mai lại bất ngờ phát ngôn, lạnh lùng nói: “Bên đỏ sắp thua rồi.”