"Chuyện này thì anh không biết, không quan tâm là ai giấu, hiện tại điều chúng ta cần làm chính là làm sao bảo vệ đống vàng bạc châu báu này, không để cho kẻ địch lấy được." Lê Uy Long nói.
"Bây giờ kẻ địch đều không vào được, bọn họ cũng không lấy được số kho báu này. Có điều, chúng ta cũng không ra được, làm sao bây giờ?" Chu Nhược Mai nói.
"Kho tàng này có thể khiến chúng ta đi vào, nhất định là có lưu lại cơ quan để chúng ta ra ngoài." Lê Uy Long nói.
"Vậy chúng ta mau tìm xem cơ quan ở đâu." Chu Nhược Mai nói.
"Đừng vội, bây giờ chúng ta ra ngoài cũng được, nhưng trước đó nhìn một chút xem nơi này ngoại trừ vàng bạc châu báu thì có còn những bảo vật khác hay không đi!" Lê Uy Long nói.
Dù sao George vắt óc tìm kế, không tiếc bất cứ giá nào để có được đống kho báu này. Anh cảm thấy ngoại trừ những thứ này có lẽ còn có thứ khác đáng giá hơn.
"Nhưng mà Nguyễn Tú Cẩm còn đang ở bên ngoài! Chúng ta vào đây, cô ấy có thể gặp nguy hiểm hay không?" Chu Nhược Mai rất lo lắng nói.
"Trước khi chúng ta chưa ra ngoài, Nguyễn Tú Cẩm sẽ không có nguy hiểm gì. Bọn họ khẳng định còn đang ở bên ngoài chờ chúng ta mở cửa đi ra. Sau đó bọn họ có thể đi vào cướp những kho báu này rồi." Lê Uy Long nói.
"Vâng, vậy chúng ta trước hết xem xem nơi này có còn những bảo vật khác hay không." Chu Nhược Mai cảm thấy Lê Uy Long nói có lý, liền quyết định trước tiên xem xét nơi này một chút.
Từ lúc cô sinh ra tới nay, cô chưa bao giờ thấy qua nhiều vàng bạc châu báu như vậy, đối với kho tàng này cũng tràn ngập tò mò.
Ngay sau đó, Lê Uy Long tuỳ cơ mở những chiếc rương kia ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là chứa thứ gì.
Sau khi mở ra, bọn họ phát hiện trong rương căn bản vẫn là vàng bạc châu báu, còn có chút đồ bằng ngọc, cái loại trang sức gì đó.
Có một ít rương chứa đồ dùng của Hoàng thất.
Những thứ này đặt ở thời hiện đại đương nhiên là cực kỳ đáng giá, dùng từ vô giá để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Lúc này, Lê Uy Long lại tuỳ cơ mở ra một chiếc rương.
Theo rương mở ra, một chùm tia sáng bên trong toả ra rực rỡ, soi rọi nhà đá càng thêm sáng chói như ban ngày.
Lê Uy Long và Chu Nhược Mai suýt chút nữa sáng đến mức mù cả hai mắt!
Hai người điều chỉnh tầm nhìn, nhìn thấy trong rương vậy mà lại chưa bảy viên đá quý hình tròn lấp lánh sáng lên!
"Những viên đá hình tròn này rốt cuộc là bảo bối gì?" Chu Nhược Mai kinh ngạc hỏi.
"Anh cảm thấy chắc là Dạ Minh Châu trong truyền thuyết." Lê Uy Long nói.
"Dạ Minh Châu? Những viên đá này vậy mà lại là Dạ Minh Châu sao?" Chu Nhược Mai cực kỳ ngạc nhiên.
"Đúng, ngoại trừ Dạ Minh Châu, còn có thứ đồ gì có thể phát ra ánh sáng chói mắt như vậy?" Lê Uy Long nói.
"Thật không ngờ đến, nơi này thậm chí có loại bảo bối quý hiếm như Dạ Minh Châu." Chu Nhược Mai cũng có chút kích động.
Cô xưa nay chưa từng nhìn thấy Dạ Minh Châu, không nhịn được cầm lên một viên loá sáng trong tay.
"Thật là đẹp, hoá ra đây là Dạ Minh Châu. Em thật sự rất thích!" Chu Nhược Mai yêu thích không buông tay.
"Thích thì em mượn chơi một chút đi." Lê Uy Long nói.
"Chỉ có thể chơi một chút thôi sao? Em có thể lấy một viên không?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Không được, đây là di vật văn hoa của Long Quốc chúng ta, em không thể chiếm làm của riêng." Lê Uy Long phê bình một chút.
Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long không hề nể tình, trề môi nói: "Xem như là em giúp hoá giải bàn cờ, cho em một viên xem như phần thưởng nhé?"
"Chờ sau khi ra ngoài rồi hãy nói. Nếu như em thích, anh có thể xin một viên, hoặc là đấu giá mua lại." Lê Uy Long nói.
"Dạ Minh Châu này là bảo vật vô giá, anh có bao nhiêu tiền có thể mua được? Không bằng để em lén giấu một viên đi ra ngoài nhé!" Chu Nhược Mai thật sự quá yêu thích Dạ Minh Châu, đã xem nó như hòn ngọc quý trên tay, cực kỳ yêu thích rồi.