"Đồ vật lấp lánh như vậy, Sao em giấu đi được? Cho dù em có thể giấu được, anh cũng sẽ không cho em giấu , đây là đồ của Việt Nam chúng ta, không thể chiếm riêng cho mình." Lê Uy Long nói.
Tuy rằng Chu Nhược Mai là vợ của mình, nhưng anh thân là hộ soái bảo vệ, tuyệt đối sẽ không làm người nhà mình chiếm di vật văn hóa làm của riêng.
"Được rồi, em chỉ nghịch một chút, chơi một tí thôi." Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long không đồng ý, cô cũng không dám suy nghĩ quá đáng.
Tiếp theo, Lê Uy Long lại tùy tiện mở ra một ít thùng, bên trong đều là các loại ngọc khí, châu báu, rất nhiều thùng.
Bởi vì rất nhiều thùng, anh cũng không có cách mở ra toàn bộ, đều là tùy tay mở ra một ít.
Nhìn thấy căn phòng đá này toàn bảo vật hiếm thấy, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai rốt cục biết vì sao George sẽ không tiếc hết thảy muốn được đến bảo tàng này .
Nhìn giá trị của bảo tàng này, còn đáng giá hơn nghìn lần so với tập đoàn Vương Lôi!
Trong tay Chu Nhược Mai cầm một viên dạ minh châu, vẫn đi theo Lê Uy Long, một đường đi vào sâu trong căn phòng đá.
Có dạ minh châu chiếu sáng, trong căn phòng đá sáng như ban ngày.
Lê Uy Long luôn cảm thấy bên trong căn phòng đá này, trừ những bảo vật hiếm thấy này, hẳn là còn có gì đó cảng trân quý hơn.
Lúc này, trong núi Hổ Sơn.
Một chiếc xe jeep gào thét mà đến, dừng lại trong núi Hổ Sơn.
Người trên xe đến, là quân y Lưu Bảo Thông.
Vửa rồi Lưu Bảo Thông mệnh lệnh của Thiên Thành, lập tức chạy đến núi Hổ Sơn. Bất quá anh ấy lái xe đến, đương nhiên tốc độ kém xa so với trực thăng, cho nên viện quân mà Minh Hải phái ra đến trước anh ấy.
"Phạm tướng quân, chiến đấu còn chưa bắt đầu sao?" Lưu Bảo Thông đi đến trước mặt Thiên Thành hỏi.
"Chưa bắt đầu, đang đợi mệnh lệnh của Hộ Soái." Thiên Thành nói.
"Hộ Soái đâu? Anh ấy đi đâu?" Lưu Bảo Thông hỏi.
"Anh ấy đã xuống dưới hầm ngầm với phu nhân rồi ." Thiên Thành nói.
"Phía dưới hầm ngầm, rốt cuộc là tình huống gì?" Trong khoảng thời gian này Lưu Bảo Thông vẫn chỉ lo chữa bệnh cho cha mẹ của Lê Hồng Ngọc và Kiều Vy, rất nhiều chuyện Thiên Thành cũng không nói cho Lê Uy Long cho anh ấy, cho nên anh ấy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Lưu Bảo Thông hỏi, Thiên Thành đành phải nói những chuyện gần nhất đã xảy ra cho Lưu Bảo Thông.
Lưu Bảo Thông biết được Lê Uy Long và Chu Nhược Mai chỉ mang theo hơn hai trăm người xuống dưới, rất là kinh ngạc: "Làm cho Hộ Soái một mình xâm nhập hang hổ, vạn nhất anh ấy có sơ xuất gì, chúng ta chết trăm lần cũng cũng khó trốn tội được!"
"Tôi biết, nhưng là hộ soái cố ý làm như vậy, chẳng lẽ tôi dám chống lại mệnh lệnh được à?" Thiên Thành nói.
Lúc này, Hà Ngọc Lan nói: "Phạm tướng quân, Hộ soái đã đi xuống một thời gian dài, đến bây giờ đều không có một chút động tĩnh, có thể anh ấy đã xảy ra chuyện hay không? Không bằng hiện tại chúng ta cũng đi xuống, cứu Hộ soái ra!"
"Không được! Không có mệnh lệnh của Hộ soái, chúng ta tuyệt không thể tự hành động!" Thiên Thành nói.
"Chỉ là tôi lo lắng Hộ soái đã bị bọn họ khống chế, không thể phát ra tín hiệu cho chúng ta!" Hà Ngọc Lan nói.
"Chờ một chút. Nếu không có nhận được mệnh lệnh của Hộ soái, hiện tại chúng ta sẽ đi xuống, nhất định sẽ tạo thành thương vong lớn. Tự tiện hành động, tạo thành không cần thương vong, đến lúc đó Hộ soái sẽ bắn chết tôi!" Thiên Thành nói.
"Nếu như Hộ Soái đã xảy ra chuyện, anh không nghĩ cách cứu viện, cấp trên cũng sẽ bắn chết anh!" Hà Ngọc Lan và Lê Uy Long cứu người sốt ruột, đã muốn rục rịch .
Thiên Thành bắt đầu tiến lùi đều khó, một bên là mệnh lệnh của Hộ soái Lê Uy Long, một bên là chức trách phụng mệnh bảo vệ Lê Uy Long, nên lựa chọn như nào?
"Phạm tướng quân, mau hạ lệnh đi! Chúng tôi hiện tại đi xuống cứu Hộ soái!" Trong lòng tướng sĩ chúng tôi đã muốn nóng như lửa đốt, đều đến xin chiến đấu .