Long Uy Chiến Thần

Chương 496: Định làm gì?





“Các anh muốn... Làm gì?” Nguyễn Tú Cẩm run giọng hỏi.

“Không cần nói cũng biết chúng tôi muốn làm gì rồi.” George nói.

“Anh George, không cần nói nhiều với cô ấy nữa, mau bắt đầu đi, trong chúng ta ai sẽ đến trước?” Harry nóng lòng muốn thử.

“Nói nhảm, tất nhiên là tôi sẽ đến trước!” George nói.

"Vậy thì nhanh lên, nếu không thì Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đi ra, chúng ta sẽ không có thời gian để chơi, tôi có rất nhiều anh em, tất cả đều đang chờ đợi!" Harry nói.

“Được, anh nhanh chóng tháo dây trói cho cô ấy đi.” George nói.

Bởi vì toàn thân Nguyễn Tú Cẩm bị trói bằng dây thừng, nếu không cởi dây thừng thì sẽ không thể tiến hành việc tiếp theo được, phải cởi dây thừng để tay chân cô ấy hoạt động mới được.


"Nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên người cô ấy, sau đó xếp hàng, từng người một theo thứ tự, đừng lo, ai cũng có phần. Cần có người canh cửa hang, nếu có người xuống đây thì nổ súng bắn chết. Chờ chúng ta chơi xong rồi đến thay lượt.” Harry nói với người của anh ta.

Mấy người lính đánh thuê làm nhiệm vụ trông coi Nguyễn Tú Cẩm lập tức ba chân bốn cẳng bắt đầu tháo dây thừng trên người cô ấy.

Những người còn lại thì cùng nhau xếp hàng.

Những người lính đánh thuê làm nhiệm vụ canh chừng cửa hang vẫn ở nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cửa hang.

Nguyễn Tú Cẩm đột nhiên hoảng sợ, hơn hai trăm lính đánh thuê người nước ngoài thay phiên đến đây, cô ấy làm sao chịu được? Cô ấy giãy giụa không ngừng, không muốn bị cởi trói, một khi dây thừng được cởi ra, cơn ác mộng của cô ấy sẽ bắt đầu.

Nhưng mà có vùng vẫy thế nào thì sợi dây trên người cô ấy cũng từ từ được cởi ra.

Cô ấy thật sự có ý nghĩ muốn chết, nhưng cô ấy không thể chết. Cô ấy là một người phụ nữ yếu đuối, đối mặt với sự trông coi của rất nhiều lính đánh thuê, ngay cả cơ hội tự sát cũng không có.

Lúc này, ở phía trên cửa hang.

"Phạm tướng, hộ soái đã xuống dưới lâu như vậy, vẫn không có động tĩnh gì. Tôi chỉ lo anh ấy đã xảy ra chuyện, hay là chúng ta cứ đi xuống dưới thôi!” Bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Lê Uy Long, Hà Ngọc Lan không nhịn được lại xung phong xuống dưới chiến đấu.

“Hộ soái đã trải qua nhiều trận chiến, có chuyện gì mà anh ấy chưa từng thấy, anh ấy sẽ không có việc gì.” Thiên Thành nói.

"Nhưng tình huống bây giờ lại khác, con tin đang ở trong tay đối phương, có lẽ đối phương đã dùng con tin để khống chế anh ấy, máy cảm biến ở trên người cũng có thể đã bị phát hiện, không thể gửi tín hiệu cho chúng ta!” Hà Ngọc Lan nói.

“Ừm, những gì cô nói cũng có lý, để tôi suy nghĩ một chút.” Thiên Thành thật lo lắng cho sự an toàn của Lê Uy Long, trong lòng nôn nóng, điều mà Hà Ngọc Lan nói đến, anh ấy nghĩ nó có khả năng xảy ra.

Những người lính xung quanh cũng bắt đầu kêu gọi xung trận:

"Phạm tướng, hãy ra lệnh đi, chúng tôi không sợ chết!"


"Đúng! Chúng ta vốn là được lệnh bảo vệ hộ soái, chỉ cần cứu được hộ soái, chúng ta có chết cũng không sợ!"

"Đúng vậy, bây giờ hộ soái đang gặp nguy hiểm, nhưng chúng ta lại ở cửa hang chờ thời cơ hành động, chính là không làm tròn bổn phận!"

"Đúng vậy, hộ soái là rường cột của nước Việt Nam chúng ta, là người có tầm quan trọng nhất của đất nước, nếu hộ soái xảy ra chuyện gì, chúng ta chết trăm lần cũng không đủ!"

"Chỉ cần cứu được hộ soái, cho dù chúng ta chết trận cũng rất vinh dự!"

Đối mặt với sự xung phong chiến đấu của mọi người, trong lòng Thiên Thành khẽ động. Anh ấy cũng là vâng lệnh bảo vệ sự an toàn của Lê Uy Long, hiện tại Lê Uy Long xuống dưới một lúc lâu mà không có động tĩnh gì, cũng thật sự lo lắng Lê Uy Long đã bị đối phương khống chế, nếu máy cảm biến trên người anh ấy bị tịch thu rồi thì làm sao anh ấy có thể truyền đạt mệnh lệnh.

"Được! Tôi quyết định đợi thêm mười phút nữa! Nếu trong vòng mười phút, vẫn không nhận được tín hiệu của hộ soái, chúng ta sẽ xuống dưới chiến đấu và giải cứu hộ soái!" Thiên Thành nói.

"Sao phải đợi thêm mười phút nữa! Mười phút nữa có thể xảy ra rất nhiều chuyện, không phải lúc đó quá muộn rồi sao?" Hà Ngọc Lan không muốn đợi dù chỉ là một phút.

"Tôi đã quyết định, đợi thêm mười phút! Bây giờ bắt đầu tính thời gian, mười phút sau lập tức hành động!" Thiên Thành nói.

Những người lính nghe được lệnh của Thiên Thành cũng không nói nữa, chỉ im lặng chờ đợi.

Lúc này, trong căn phòng đá.

Bởi vì Chu Nhược Mai nhịn đi vệ sinh quá lâu cho nên hiện tại đi vệ sinh có hơi mất thời gian.

Trong quá trình, cô vẫn lo lắng Lê Uy Long sẽ đột nhiên quay đầu nhìn trộm nên cô luôn cảnh giác, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lê Uy Long.

Nhưng mà sự thật chứng minh, những lo lắng của cô là vô ích, một người chính trực ngay thẳng như Lê Uy Long sẽ không bao giờ làm những việc xấu xa như việc nhìn trộm vợ đi vệ sinh.

Cho đến khi xong việc, Lê Uy Long vẫn đứng bất động, không hề quay đầu nhìn lại.


“Em không sao chứ?” Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai đi vệ sinh lâu như vậy, trong lòng hơi nóng nảy.

“Xong ngay đây, anh vội vàng làm cái gì vậy?” Chu Nhược Mai vừa nói vừa kéo quần lên.

Sau khi kéo quần lên, Chu Nhược Mai bước đến bên cạnh Lê Uy Long, cúi đầu xuống, trên mặt một mảnh ửng hồng, nói nhỏ: "Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu."

Lê Uy Long nghe thấy âm thanh Chu Nhược Mai đi vệ sinh, máu trong người đã sớm sôi trào, hiện tại nhìn thấy hai má của cô như hai rặng mây đỏ, dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ, trong lòng lại nóng như lửa đốt.

Anh không muốn nói nhiều lời vô ích nữa, lập tức ôm lấy Chu Nhược Mai, sau đó ngẩng mặt lên hôn cô nồng nhiệt.

Anh cảm thấy là một người đàn ông, cần phải chủ động trong chuyện này, không thể để vợ tới ám chỉ hoặc vợ chủ động yêu cầu, anh có thể chinh phục cả thế giới mà đến vợ anh lại không thể chinh phục được sao?

Vợ của mình, không cần phải vòng vo lôi kéo, cứ mạnh dạn làm tới, không có gì phải sợ!

Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long đột nhiên thô bạo như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy bùi ngùi, trước khi chết, người đàn ông sắt thép ngay thẳng này rốt cuộc đã nghĩ thông! Không hiểu trước đây sao lại cứng ngắc như vậy? Nếu sớm nghĩ ra sáng kiến này thì cô đã không phải làm một góa phụ trong ba năm?

Trong khi Chu Dư đang suy nghĩ miên man, Lê Uy Long đã bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô...







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.