Chu Nhược Mai thực sự rất lo lắng về những chuyện không may có thể xảy ra với cha chồng khi ông ra ngoài lúc nửa đêm như thế này. Bởi vậy cô đã lái chiếc Lamborghini suốt quãng đường đi xuống chân đồi, đôi mắt dác dác tìm kiếm khắp mọi nơi.
Cùng lúc này, tại công viên trên đồi.....
Trong khi Lưu Bảo Thục và những người khác chuẩn bị bắt Lâm Khánh Hoa vào trong xe, bọn chúng đột nhiên nghe thấy tiếng nạt lớn, quay đầu lại thìchỉ thấy một ông già què đang la hét, điều này khiến chúng rất tức giận.
"Lão già chết tiệt, giữa đêm lão la lối cái gì! Biến đi, nếu không thì đừng trách!" Lưu Bảo Thục gầm lên dữ dội.
Lâm Khánh Hoa nhìn ông lão một cách tuyệt vọng. Lúc nãy cô còn tưởng rằng có người nào đó nghe được lời kêu cứu của cô đã tới để giúp. Nào ngờ chỉ là một ông lão què quặt đi còn không vững. Bây giờ cô thậm chí còn cảm thấy thất vọng hơn.
"Buông cô gái đó ra!" Dương Văn Diệp hét lên một lần nữa, rồi khập khiễng bước lại gần.
Ông đã là một người lính thiện chiến trong nhiều năm, đã từng trải qua biết bao biến cố lớn của thời đại. Hiện giờ, gặp phải cảnh bất bình, ông chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Không nói nhiều nữa, cho lão một trận đi! Cho chừa cái thân già mà còn nhiều chuyện!" Lưu Bảo Thục hất tay nói.
Những tên đàn em đứng quanh hắn nghe lệnh và ngay lập tức tiếp cận Dương Văn Diệp.
Đầu tiên, một tên trong số chúng giơ nắm đấm lên và định đánh vào mặt ông.
Lúc này, đôi đồng tử của Dương Văn Diệp bất ngờ co lại và ánh mắt lóe lên tia nhìn lạnh lẽo đầy sát khí, một tay ông nhanh chóng giơ ra phía trước.
"Bốppp-----" “Á á áaa.....”
Tên kia không thể ngờ lại bị ông Dương đấm vào mặt trước, hắn ngay lập tức hét lên và ngã lộn nhào xuống đất!
Cảnh tượng này đã làm tất cả những người có mặt ngạc nhiên tột độ. Không ai ngờ một ông già què lại lại có khinh công như vậy.
"Chúng mày! Còn nhìn cái gì nữa, xông hết lên cho tao!" Lưu Bảo Thục gầm lên.
Những tên đàn em không dám trái lời, lập tức ùa lên nhắm thẳng vào ông.
"Bụp--- bốp---- bịchhh..."
Với những thao tác nhanh nhẹn và chính xác, Dương Văn Diệp đã kịp phản đòn lại tất cả những kẻ dám lại gần tấn công mình.
Thấy vậy, không chỉ Lưu Bảo Thục choáng váng, mà ngay cả Trương Minh Tríđang ngồi trong xe cũng kinh ngạc.
Lâm Khánh Hoa lúc này đã nhận ra ông Dương thực sự là một cao thủ, cuối cùng cũng thở phào và nghĩ mình sẽ được giải cứu.
Nhưng người của Lưu Bảo Thục vẫn đang giữ rất chặt, cô không tài nào nhúc nhích được.
"Bọn mày nữa!" Thấy Dương Văn Diệp quá mạnh, Lưu Bảo Thục bèn ra lệnh cho những người còn lại tiếp tục xông lên áp sát ông.
Vì vậy những kẻ đang vây quanh khống chế Lâm Khánh Hoa lúc này đều lao về phía ông Dương, chỉ còn lại hai người đang tiếp tục giữ cô.
Khuôn mặt Dương Văn Diệp vẫn lạnh lùng điềm tĩnh và không hề có chút sợ hãi nào, ông cứ đứng yên tại chỗ như đang chờ những kẻ xấu này xông lên một lượt.
Một cuộc chiến đang ập đến, và máu nhà binh vốn đã dịu lại trong cơ thể ông nay bỗng trỗi dậy.
Cả một nhóm những tên đô con đang lao lên phía trước mặt, nhưng Dương Văn Diệp đã nhanh chóng đấm lại trước khi chúng có thể chạm tới ông.
"Á! Á!... Hự....."
Những tiếng hét đau đớn vang lên hết lần này đến lần khác, và đó hoàn toàn không phải tiếng ông Dương Văn Diệp.
Nắm đấm của ông quá nhanh, bọn chúng không thể nào theo kịp. Khi chúng còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị ăn một đấm ngay mũi rồi!
Đến lúc này, Lưu Bảo Thục đã hoàn toàn bị sốc không tin nổi vào mắt mình.
Dương Văn Diệp vừa đấm lũ du côn túi bụi, vừa lê cái chân bị gãy của mình từng chút từng chút về phía trước, lại gần để giải cứu Lâm Khánh Hoa.
"Đùa thế đủ rồi!Tao nói tất cả chúng mày lên hết cho tao! Mau! Thằng nào cũng phải lên hết! Nhanh chóng xử lý lão khọm già này cho tao!” Trương Minh Trí, người nãy giờ vẫn đang ngồi yên lặng trong chiếc xe Ferrari, nghiến răng nói với bè lũ đang ngồi trong những chiếc xe khác của hắn.
Cánh cửa của hai chiếc Porsches và năm chiếc Mercedes-Benze mở ra ngay lập tức. Từ trong xe, lần lượt từng nhóm người bước ra, mang theo dao, mã tấu, gậy sắt và nhiều loại vũ khí nguy hiểm khác trong tay. Tất cả bọn chúng không phải người của Trương gia, mà đến từ băng đảng giang hồ có máu mặt nhất thành phố Quốc Hoà – Băng Hổ Báo.
Trương Minh Trí có quen biết với chủ soái của băng đảng này, vậy nên anh ta mới dám giở những trò vô đạo đức và mặc sức hoành hành.
Lần này, Dương Văn Diệp đã thấy một nhóm người được trang bị dao, mã tấu, gậy gộc tiến lại gần mình, ông thoáng cau mày, nhưng vẫn không lùi lại nửa bước.
"Lão già chết tiệt, đây là do ông thích chõ mũi vào việc của bọn này đấy nhé! Hôm nay bọn ta sẽ tiễn lão đến miền cực lạc!", Người đàn ông đầu trọc với hình săm một cái đầu hổ trên ngực tiến lại phía ông và nói.
Tên của hắn là Lưu Bảo Thục, một trong những kẻ dữ dằn nhất bang Hổ Báo.
"Không cần nói dông dài vô nghĩa, có giỏi thì lại đây xem!" Dương Văn Diệp đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, ông biết rằng việc xảy ra một cuộc chiến đẫm máu là không thể tránh khỏi, nên không muốn nói thêm những chuyện vô nghĩa với bọn chúng mà chỉ muốn giải quyết thật nhanh chóng.
"Hừm! Lão cũng to mồm lắm!! Chúng mày đâu! Giết!" Lưu Bảo Thục cảm thấy tức giận vì bị coi thường, liềnlập tức kêu đàn em xông lên.
Khi bọn chúng chuẩn bị lao về phía Dương Văn Diệp, một chiếc Lamborghini bỗng từ đâu lao đến chặn lại ngay trước mặt ông.
Chiếc Lamborghini này chính là của Chu Nhược Mai.
Ngay khi tới đây, Chu Nhược Mai đã trông thấy một đám đông những người có mã tấu và gậy sắtxông đến toan tấn công ông Dương. Cô hết sức kinh hãi và hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Bố, bố mau lên xe đi!" Chu Nhược Mai vội vàng hét lên, cố gắng giúp ông rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Dương Văn Diệp thấy con dâu đến thì cũng rất ngạc nhiên, hỏi gấp: "Hân Hân, sao con lại ở đây?"
"Con đến đón bố về nhà, chúng ta đừng nói nhiều nữa, bố hãy lên xe nhanh lên!" Chu Nhược Mai lo lắng nói, mặt tái mét.
"Con đi đi và để ta một mình!" Dương Văn Diệp dứt khoát nói. Một cô gái đang gặp nguy hiểm và ông không thể trương mắt đứng nhìn được, cho dù là ông không hề biết cô ấy.
Tuy nhiên, ông cũng tự nhận thức được mình đang yếu thế khi chỉ có một mình tay không chống lại cả đám người có vũ khí, một chân thì tàn tật, tình thế của ông vốn đã rất khó xử. Bây giờ Chu Nhược Mai lại bất ngờ xuất hiện ở đây khiến ông càng thêm lo lắng. Nếu ông bị đánh bại, nhất định Nhược Mai cũng sẽ bị bọn chúng bắt. Do đó, ông phải để cô rời khỏi đây trước.
"Trời ơi! Bố, chuyện này không đùa được đâu! Bố mau lên xe về với con đi!" Chu Nhược Mai sốt ruột nói.
"Không được! Ta còn phải cứu cô gái đó!" Dương Văn Diệp quả quyết nói.
Lúc này Nhược Mai mới nhìn lên và thấy một cô gái ở tuổi đôi mươi đang bị đám du côn bắt lại và giữ chặt tay chân.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao ông Dương lại có mâu thuẫn với những kẻ côn đồ này.
"Giết lão mau đi!" Lưu Bảo Thục lại hét lên.
Cả băng nhóm ngay lập tức vung mã tấu và gậy chùy lao về phía Dương Văn Diệp.
"Hân Hân, đi mau đi!" Ông Dương hét lên với Nhược Mai một lần nữa, rồi nhanh chóng lao lên, chiến đấu với bọn chúng.
Chu Nhược Mai kinh hãi quá độ và hoàn toàn không biết phải làm gì ngoài việc yên lặng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này.
Lê Uy Long đã dặn dò cô cẩn thận trước khi rời đi rằng cô cần chăm sóc tốt cho cha nuôi anh. Giờ đây ông Dương đang khổ chiến với cả một băng đảng, cô làm sao cô có thể bỏ ông lại một mình mà chạy trốn? Nhưng dù có ở lại đây, trước tình huống này, Chu Nhược Mai hoàn toàn bất lực.
Chỉ trong nháy mắt, Dương Văn Diệp đã bị cả băng nhóm Hổ Báo vây kín xung quanh, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cực kỳ nguy hiểm.
Trước đây Dương Văn Diệp giỏi nhất là về kiếm thuật. Kiếm thuật của gia đình họ Dương có thể nói là thiên hạ vô song. Ông đã dùng những thanh kiếm của gia tộc ấy để tiêu diệt vô số kẻ thù trên chiến trường.
Nhưng giờ đây, ông không hề có thanh kiếm tổ tiên nào bên mình, cũng không có vũ khí, chỉ có thể tay không chống đỡ một nhóm xã hội đen được trang bị dao kiếm và gậy gộc.
Từ khắp các phía, bọn chúng chém liên tiếp về phía Dương Văn Diệp bằng dao dài và mã tấu.
Ông chỉ có thể chạy từ bên này sang bên khác để tránh, thỉnh thoảng tìm cơ hội đấm và đánh một vài người.
Tuy nhiên, Dương Văn Diệp tuổi cũng cao, chân phải lại vô dụng và cơ thể không còn đủ khỏe mạnh để có thể theo kịp ý thức. Trong quá trình né tránh, ông cũng nhiều lần bị chém trúng do cử động chậm chạp dần.
Lúc này, Dương Văn Diệp thực sự rất cần một thanh kiếm. Chỉ cần có một thanh kiếm trong tay, ông có thể sử dụng bí thuật của Dương gia để giết gọn bọn chúng!
Tuy nhiên, không dễ để lấy một thanh kiếm dài từ những người này. Ông chỉ có thể sử dụng nắm đấm của mình để đối phó với chúng trước, sau đó mới tìm được cơ hội để lấy con dao.
Hàng chục người đang bao vây ông Dương và tình hình ngày càng trở nên nguy hiểm. Ông phải liên tục tấn công vào người bọn chúng để cướp lấy kiếm dài nên đã bị chém chảy máu.
Vừa trông thấy những tia máu b ắn ra từ cơ thể cha chồng, Chu Nhược Mai hoảng hốt giơ tay che miệng để khỏi phải thốt lên kinh sợ. Cả người cô run lên và cứng đờ....