“Đối phương có hơn hai trăm tên lính đánh thuê, trận chiến sao có thể kết thúc nhanh vậy chứ?” Chu Nhược Mai không tin trận chiến nhanh như vậy đã kết thúc.
“Anh cũng không chắc chắn một trăm phần trăm, vậy nên hai người trước tiên cứ trốn tạm vào góc nào đó, phòng ngừa vạn nhất trận chiến ngoài kia vẫn chưa kết thúc, đạn bắn vào sẽ khiến hai người bị thương.” Lê Uy Long vì lo cho sự an toàn của hai cô gái kia nên bảo bọn họ tạm thời trốn tạm ở một góc nào đó, tránh bị thương nếu như trận chiến bên ngoài kia vẫn chưa chấm dứt.
“Được, vậy bọn mình trước tiên đi trốn ở góc này đi.” Chu Nhược Mai nói xong liền kéo Nguyễn Tú Cẩm đi trốn ở góc bên phải của cánh cửa.
Đợi sau khi Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm ẩn nấp kỹ rồi, Lê Uy Long liền cầm lấy thanh kiếm c ắm vào khe hở trên cửa đá, rồi vặn xoay về phía bên trái, cửa đá dần dần mở.
Cửa đá đã mở nhưng Lê Uy Long không hề nghe thấy tiếng súng nào, biết trận chiến đã kết thúc anh liền bước ra đứng giữa cửa.
“Anh Thiên! Anh cuối cùng cũng ra ngoài rồi!” Thiên Thành nhìn thấy Lê Uy Long trong tay cầm thanh kiếm lớn sắc bén, trên mặt kiếm lấp lánh ánh sáng đứng trước cửa, khiến Thiên Thành nhất thời kinh ngạc.
Lê Uy Long liếc mắt một cái liền nhìn thấy đầy những xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất, mặt mũi đều bị biến dạng, máu tràn ngập khắp nơi, thì liền biết quân địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Bên chúng ta có bao nhiêu người bị thương?” Lê Uy Long không hỏi quá trình vừa rồi, mà chỉ hỏi kết quả trận chiến.
“Báo cáo anh Thiên, bên địch đều đã bị chúng ta tiêu diệt hết, quân lính chúng ta không ai tử vong, chỉ có ba người bị thương, bác sĩ Lưu đang điều trị cho bọn họ. Trận chiến này chúng ta đại thắng.” Thiên Thành nói.
“Được. Làm tốt lắm! Giờ đưa những binh sĩ bị thương vào bên trong để chữa trị đi. Bên trong thạch thất có ánh sáng, thuận tiện để bác sĩ Lưu điều trị.” Lưu Vĩnh Thiên nói.
“Rõ!” Thiên Thành lập tức sai người đưa những binh lính bị thương kia vào trong phòng. Lưu Bảo Thông cũng vào cùng, tiếp tục chữa trị cho họ.
Mọi người lúc này nhìn thấy một phòng đầy kho báu kia, tất cả đều cực kỳ kinh ngạc.
“Sao trong này lại có nhiều kho báu vậy?” Hà Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi.
“Số kho báu này được một vị tướng tên là Hiên Viên Bá cất giấu ở đây khoảng hơn hai nghìn năm trước, mọi người đều qua đây xem đi.” Lê Uy Long giải thích.
Nghe thấy vậy, Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và những người khác lập tức tiến vào trong thạch thất.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Thiên Thành và mọi người tiến vào thì liền biết trận chiến đã kết thúc, quyết định đứng dậy đi ra ngoài.
“Chị dâu, Tú Hằng, hai người không sao chứ?” Thiên Thành hỏi.
“Bọn tôi không sao, mấy tên lính đánh thuê kia không phải đều bị mấy anh tiêu diệt hết rồi sao?” Chu Nhược Mai trả lời.
“Thế cờ trên cánh cửa đá kia là chị phá giải hả?” Thiên Thành hỏi.
“Ừ, là tôi phá giải.” Chu Nhược Mai đáp.
“Chị dâu thật lợi hại, chị là người phụ nữ độc nhất vô nhị trên thế giới đấy! Cái thế cờ thiên cổ kì dị như vậy mà chị cũng phá giải được. Chúng tôi có thể lấy được kho báu này là đều nhờ công lao của chị dâu.” Thiên Thành tuy là người tính tình thô lỗ nhưng EQ lại rất cao, nói chuyện lúc nào cũng thật dễ nghe.
“Quá khen rồi. Đây cũng chỉ như là một cái nhấc tay nhẹ thôi, sao có thể coi là lập công được. Các người tiêu diệt kẻ địch, bảo vệ kho báu của Long quốc chúng ta, đây mới gọi là công lao to lớn nhất.” Chu Nhược Mai nói.
“Nếu không có chị dâu phá giải thế cờ này thì kể cả chúng tôi có tiêu diệt được hết kẻ địch cũng không thể nào vào được bên trong lấy số kho báu này. Vậy nên không thể không có công của chị dâu.” Thiên Thành nói.
“Được rồi, hai người không cần phải đùn đẩy công lao cho nhau nữa, nhanh nghĩ cách để đưa số kho báu này ra ngoài đi!” Lê Uy Long lên tiếng.
Bây giờ người của George đều đã bị tiêu diệt hết, Lê Uy Long muốn nắm bắt thời gian xử lý ổn thỏa số kho báu này, sau đó bước tiếp theo chính là đến tịch thu Tập đoàn Vương Lôi.
“Anh Thiên, số kho báu này chúng ta vận chuyển tới đâu?” Thiên Thành hỏi.